Tin tức chấn động.
Hoài Trung nhẹ kéo ghế ngồi xuống đối diện Yến Linh, cô nhìn anh cười rạng rỡ: “Em biết anh nhất định sẽ đến”.
Hoài Trung nhăn mặt: “Thôi được anh chịu thua, nhưng mà em đã đồng ý làm bạn bè với anh suốt đời, phải nhớ đó?”
Yến Linh gật đầu: “Tất nhiên”.
Hoài Trung nói tiếp: “Anh sẽ không bao giờ gọi em là chị dâu, dù thế nào em cũng phải gọi anh bằng anh, đây là điều kiện của anh”.
Yến Linh hơi bất ngờ nhìn anh lẩm bẩm: “Đồ cố chấp”.
Hoài Trung cầm menu gọi thêm mấy món nữa, đều là những món hải sản Yến Linh thích. Cô nói vơí anh giống như tự nói với mình: “Quen biết anh thật là may mắn của em”.
Hoài Trung nghe cô nói liền tiếp lời: “Còn quen em chính là bất hạnh lớn nhất trong đời anh, chẳng qua làm bạn bè cũng không tệ”. Hoài Trung biết anh không thể lay động được trái tim cô anh đành đứng bên cạnh ủng hộ cô, lo lắng cho cô.
Phục vụ đem thêm mấy món đặt lên bàn, Hoài Trung galăng bóc vỏ tôm, lấy thịt cua bỏ hết vào chén cô.
Nơi này ở gần bờ biển cũng là hàng quán ven đường hai người không quan tâm người bên cạnh nghĩ gì cử chỉ vô cùng tự nhiên. Chợt khóe miệng của Yến Linh còn dính lại chút dăm thịt Hoài Trung đưa tay qua lau còn cười với cô, nói: “Em đúng thật là ham ăn như trẻ con”.
Yến Linh hơi giật mình vì cử chỉ thân mật này, trừng mắt cảnh cáo: “Sau này không được làm như vậy”.
Hoài Trung nhếch môi: “Em mắc cở với anh à?”.
Yến Linh đưa tay cóc lên trán anh nói: “Dám thừa cơ hội đụng chạm em còn dám nói”.
Hoài Trung xoa trán nói: “Em dữ như vậy sau này nhất định ế”.
Hai người vừa ăn uống vừa cười nói, những lời đã nói ra lúc nãy hai bên đều thầm giao kết coi như kích động nhất thời sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
Hoài Trung đứng lên thanh toán tiền, hai người ra khỏi quán. Hoài Trung nhìn cô hỏi: “Em còn muốn đi đâu nữa?”
Yến Linh đề nghị: “Đi dạo biển đêm đi, dù sao cũng mới ăn no đi một chút sẽ dễ tiêu hơn”.
Hoài Trung gật đầu, sau đó cởi áo khoác ra khoác trên người Yến Linh anh nói: “Biển đêm sẽ lạnh, em mặc thêm áo vào cho ấm”.
Yến Linh không khách sáo đón nhận, hai người song song bước về phía bải biển. Cách đó không xa một người đứng bất động, ánh mắt anh ta trước sau không rời khỏi đôi trai gái đang vui cười, đáy mắt dường như có chút đau đớn, có chút thất vọng. Sau đó anh ta rời đi mất hút trong màn đêm.
…
Yến Linh cùng Hoài Trung im lặng đi bên nhau, một lúc lâu Yến Linh nói: “Anh đi với em những nơi hàng quán, những nơi bình dân không thấy ngại sao? Nếu anh gặp người quen có phải sẽ rất sượng sùng không?"
Hoài Trung thản nhiên đáp: “Lúc đầu thì như vậy, lâu dần không cảm thấy gì nữa nhưng dù sao cũng sợ nhất là gặp người quen”.
Yến Linh nói tiếp: “Người giàu như các anh chẳng lẽ không từng đến những nơi này?”
Hoài Trung biết Yến Linh đang muốn nhắc đến Hướng Phi, anh nói: “Em muốn nghe anh nói về anh Phi không?”
Yến Linh hỏi gần hỏi xa cũng vì nguyên nhân này, không ngờ Hoài Trung nhạy bén như vậy liền ái ngại nhìn anh. Trong bóng tối ánh mắt Hoài Trung vẫn sáng, trên môi giống như trước đây vẫn thường trực nụ cười.
Hoài Trung đều giọng: “Thật ra từ nhỏ việc sinh hoạt cá nhân của anh ấy đều do bác Hai gái sắp xếp, bác gái cũng xuất thân từ tầng lớp thượng lưu nên đối với anh Phi chăm sóc rất cẩn thận. Bác trai thì hơi bảo thủ và nghiêm khắc, thật ra anh Phi là do bị ép vào khuôn khổ, dần dần trở thành người nguyên tắc và lạnh lùng, cư xử với mọi người thường tỏ ra lạnh nhạt.”
Yến Linh cúi đầu thấp giọng nói: “Thật ra trong lòng anh ấy cũng rất quan tâm người khác chỉ là ngoài mặt không thể hiện mà thôi”.
Hoài Trung nói tiếp: “Anh biết em không thuộc về tầng lớp thượng lưu, em tùy hứng và đơn thuần nhưng một khi em đã chọn anh Phi tức là phải chấp nhận cuộc sống của anh ấy, hòa vào thế giới của anh ấy. Anh Phi là người thành đạt, địa vị trong xã hội không nhỏ, được người ta kính nể, tôn trọng. Mỗi khi xuất hiện ở đám đông sẽ có người chú ý và nhận ra vì vậy không thể theo em làm những việc theo ý mình được”.
Yến Linh nghe Hoài Trung nói cảm thấy Hoài Trung đang ám chỉ việc hôm trước, gút mắc lòng như được tháo gỡ, cô nói: “Cám ơn anh đã nói những điều này với em, anh về trước đi em muốn một mình ở đây một chút”.
Hoài Trung gật đầu nói: “Nhớ về sớm”.
Còn lại một mình trong màn đêm, không xa có những cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Cô nhớ đến từng hồi ức giữa cô và Hướng Phi, nhận ra bấy lâu nay anh luôn quan tâm, che chở cô. Bởi vì sự bảo vệ của anh cô không phải đối mặt với những khó kh ăn trong