Trở lại Hướng Đông.
Sau vài ngày sống bên cạnh người thân, Yến Linh đã phần nào bình tĩnh để đối diện sự thật. Cô quyết định quay lại tập đoàn Hướng Đông tiếp tục làm việc.
Bởi vì cô không muốn làm con rùa rụt đầu trốn tránh. Có những chuyện cho dù trốn tránh thì bản thân vẫn phải chấp nhận nó tồn tại. Cô tự hỏi lòng cảm thấy không có gì phải hổ thẹn. Trong tình yêu cô hoàn toàn không có lỗi, có chăng là do cô suy nghĩ quá đơn giản, vội vàng yêu anh.
Trước đây, Yến Linh không nghĩ giữa giàu và nghèo sẽ có khoảng cách lớn đến thế. Quan niệm của cô là sự bình yên và thoải mái trong tâm hồn, đó mới là thước đo hạnh phúc. Cô không ngờ xã hội không đơn giản như cô nghĩ, mọi người dùng vật chất làm thước đo để đánh giá con người.
Yến Linh hít sâu một hơi đặt chân lên bậc tam cấp tiến vào tòa nhà. Từ xa cô nhìn thấy Hướng Phi đang đi vào thang máy, bỗng dưng cô có chút muốn thoái lui, trong giây phút lòng can đảm bị trượt dốc.
Cô tay nắm chặt túi xách, tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, không chỉ hiện tại mà sau này cô cũng phải bình tĩnh khi đối diện với anh. Chỉ có như vậy cô mới có thể bảo vệ lòng tự trọng và cái tôi của mình.
Cứ mỗi bước chân của cô, cô không biết cần phải có bao nhiêu dũng khí? Xung quanh cô, tất cả nhân viên tòa nhà không hẹn cùng dồn ánh mắt lên người cô: Có những ánh mắt thương hại, có những ánh mắt khinh bỉ, cũng có những kẻ hưng phấn muốn xem diễn biến...Yến Linh căm ghét tất cả những ánh mắt ấy, bởi vì nó nhắc cô đã từng có một đoạn quá khứ ở đây, nó nhắc cô hãy tự ý thức thân phận của mình.
Yến Linh nhìn họ cố gắng nở một nụ cười vô tội, khuôn mặt thản nhiên giống như chưa có chuyện gì xãy ra. Cô quen thuộc đi vào thang máy, cô biết sau lưng không ít những lời bàn tán về mình.
Đứng trước cửa phòng chủ tịch Yến Linh tay hơi run. Tối qua cô đã tưởng tượng những tình huống có thể xãy ra, xấu nhất có khả năng sẽ bị mất việc. Dù sao cô cũng trở lại, tương lai như thế nào còn tùy thuộc vào cách nghĩ của Hướng Phi. Nếu anh sa thải cô, cô sẽ cười với anh, sau đó ngẩng cao đầu hiên ngang rời khỏi đây, mãi mãi cũng không quay trở lại.
Yến Linh gõ cửa xong liền đẩy cửa bước vào. Cô nhìn thấy anh đang ngồi xem văn kiện. Cô đứng cách anh một khoảng, cúi đầu chào anh giống như động tác thường ngày của thư kí Lưu, cô nói: “Chào chủ tịch”.
Hướng Phi nhìn thấy cô hơi ngẩn người tiếp theo là gương mặt đanh lại, anh cố nén cảm xúc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô nói: “Là thư kí Dương sao?”. Anh thật cố gắng mới nói được năm từ này. Anh không ngờ có một ngày anh sẽ gọi cô bằng cách gọi xa lạ như vậy. Biết đâu sau này anh còn phải đổi cách xưng hô với cô như người một nhà, nghĩ tới đó trái tim như bị hẫng một nhịp, vừa cảm thấy mất mát vừa thấy đau nhói.
Yến Linh dù đã chuẩn bị tinh thần vẫn không dễ dàng quen với cách xưng hô xa lạ như thế. Chỉ mới mấy ngày thôi hai người đã trở nên xa lạ như thế này. Cô thực sự có chút không chịu đựng được. Cô thấy bản thân đã đến lúc bước vào vở kịch, sắm vai làm người xa lạ với anh. Đau đớn thay vở diển sẽ không biết trước lúc nào hạ màn.
Vẫn là nói hai người từ xa lạ mà giả vờ quen thân thì thật là việc khó nhưng hai người từ quen thuộc giả vờ xa lạ thì so với việc khó còn khó hơn. Bởi vì không dễ dàng gì để điều khiển cảm xúc, không dễ dàng gì để ngăn cản đôi mắt không tự chủ nhìn nhau.
Cô nhìn anh đáp: “Vâng là tôi”. Cô hồi hộp chờ đợi quyết định của anh, chờ đợi anh đặt dấu chấm cho sự tồn tại của cô ở Hướng Đông. Quả thật cô có chút căng thẳng nếu không phải suy diễn gọi là có chút hi vọng.
Hướng Phi nhìn cô chỉ thấy trên gương mặt khả ái lúc này như phủ một tầng sương lạnh, không chút cảm xúc. Chỉ có đáy mắt dường như có chút chờ đợi. Anh không hiểu ý nghĩa của nó, anh chỉ biết khi nhìn vào đó bản thân không tự chủ lại muốn bước đến ôm cô vào lòng. Anh tự nhắc mình hiện tại đã không giống như xưa, bọn họ chỉ có thể đơn thuần là ông chủ và nhân viên, tốt nhất là một chút tình cảm riêng tư cũng không có.
Anh do dự muốn chuyển cô đi