Yến Linh đi thực tập.
Yến Linh ngẩng cao đầu lên nhìn tòa nhà Hướng Đông, trong lòng hơi run nhưng cũng có chút đắc ý. Thảo Nguyên nói đúng vào nơi tầm cỡ như thế này thực tập thật không dễ dàng.
Ở quầy tiếp tân, một cô gái gương mặt trái xoan tươi cười rạng rỡ với cô. Cô rụt rè bước đến gần nhỏ nhẹ hỏi:
"Chào chị, em là sinh viên của trường XXX được công ty gửi giấy báo đến thực tập. Em phải gặp ai ạ?”
Cô tiếp tân vốn đã nghe qua nên nhã nhặn nói: "Em đến phòng nhân sự thực tập, đi theo hướng này lên lầu ba”. Trong mắt không nén chút thương hại nhìn Yến Linh.
Yến Linh gập người chân thành cám ơn rồi theo hướng dẫn đi lên phòng nhân sự.
Hướng Phi trong phòng chủ tịch biết hôm nay là ngày cô đến thực tập, nhìn qua camera thấy bộ dạng rụt rè thỏ bạch của cô thì trong lòng cảm thấy rất vui vẽ, tùy ý nở nụ cười. Thư ký lưu bên cạnh tim không khỏi đập rộn ràng khi thấy nụ cười mê người của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh vui vẽ như vậy.
Anh đương nhiên là vui, sao không vui thi thấy kẻ thù đang tiến vào cái bẩy do mình giăng cơ chứ. Tuy nhiên chợt nhớ bên cạnh thư ký Lưu đang đợi anh ký duyệt công văn, lập tức thu hồi nét cười vừa rồi, trở về gương mặt lạnh nhạt mọi khi, làm thư ký Lưu cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Phòng nhân sự được gọi là nơi âm khí nhất trong các phòng ban. Mà cái âm khí này do một người tỏa ra đó là vị chủ chốt ở đây – trưởng phòng: Lý Như Tuyết. Tên cũng như người, lúc nào cũng một thái độ lạnh lùng, tính tình hơi cổ quái gắt gỏng. Xử lý công việc thường nói lý không nói tình. Bình thường đối với nhân viên rất hà khắc, mọi người dưới sự thống trị của cô ta vô cùng oán thán. Tháng trước mới có nhân viên vào thử việc mới một tuần ngày đó đi làm muộn 10 phút bị mắng đến nước mắt đầm đìa, liền hôm sau bỏ việc.
Trưởng phòng Lý cũng chừng 35 tuổi, cô tuy tính tình khác người nhưng công tác rất tốt vào làm mới ba năm đã được đề bạt lên làm trưởng phòng. Hiện tại vẫn chưa có gia đình, mọi người sau lưng vẫn phong cô ta là “La sát”. Đối với danh xưng này cô ta không phải không biết nhưng cũng không mảy may bận tâm.
Yến Linh thấp thỏm bước đến phòng nhân sự, gõ nhẹ cửa, sau đó đi vào. Mọi người ai cũng tập trung việc của mình nên không để mắt đến cô. Cô nhìn quanh thấy một cái bàn để giữa trông lớn nhất, trên đó có một cái khung đề chức vụ “trưởng phòng nhân sự”. Người ngồi ở đó nét mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng trong lòng hơi kinh hãi. Cô thận trọng vào phòng cúi đầu chào tất cả mọi người dù biết không ai nhìn mình cũng ra vẻ rất ngoan ngoãn.
Sau đó đi thẳng đến chỗ Như Tuyết đang ngồi nói: "Em là sinh viên thực tập em đến…”
“Uhm, tôi biết”. không đợi Yến Linh nói hết câu vị trưởng phòng lạnh nhạt cắt lời. Lại hỏi: "Em học ngành gì?”
Yến Linh đáp: "Quản trị nhân lực ạ!”
Như Tuyết nhìn Yến Linh đánh giá, cô được phân công nhận sinh viên thực tập cũng không nghe nói là người quen với vị sếp nào, chỉ nghe trợ lí Lâm nói “tùy ý hành xử”. Cô cẩn thận quan sát cô gái nhỏ trước mặt thấy cô ta trông cũng thơ ngây, chợt hỏi: "Em là người vùng nào?”
"Em ở Cần thơ ạ”.
“Cần Thơ sao? Tôi cũng là người Cần Thơ.”
Yến Linh ngạc nhiên vì gặp được đồng hương nhiệt tình nói địa chỉ, hỏi ra là ở cùng Quận Ninh Kiều thì rất vui vẽ. Như Tuyết rất thích tính nhiệt tình của cô, tâm tình khá hơn. Bấy lâu nay không gặp người đồng hương, trong một lúc cảm thấy rất thân thuộc, thái độ đối với cô cũng khác so với lúc mới gặp.
Cô bất ngờ cất tiếng nói với mọi người: "Yến Linh là sinh viên thực tập, nếu em ấy có gì không hiểu mọi người hãy nhiệt tình chỉ bảo ”. Lại quay sang cười với Yến Linh: "Có gì không hiểu em cứ hỏi anh chị ở đây”.
Yến Linh “ dạ” một tiếng cảm thấy những lo lắng lúc mới vào thật là thừa thãi.
Nhất thời mọi người trong phòng không kịp thích ứng ngây người ra. Không tin mắt thấy, không tin tai nghe. Trời ạ! Chuyện kì lạ gì đây? Tảng băng khi nào lại thân thiện, khi nào lại tươi cười, đây đúng là trời đang mưa bão mà bất chợt ló ra tia nắng chói chang.
Nhờ có Yến Linh không khí làm việc phòng nhân sự ấm áp hơn. Như Tuyết rất nhiệt tình hướng dẫn cô. Mọi người đều cảm thấy Yến Linh chính là phúc tinh của họ. Cứ thế Yến Linh trở về phòng trọ hào hứng khoe với bọn Trúc Nhi, hai cô bạn cũng vui lây.
Mắt thấy Yến Linh một tuần thực tập tại phòng nhân sự bình an, Hướng Phi cảm thấy rất khó chịu. Phòng nhân sự không phải là nơi âm khí hay sao khi nào biến thành nhiệt tình với khách như vậy. Chẳng phải quá thuận lợi cho cô ta hay sao? Đâu có dễ như vậy được.
Bởi vì tâm địa người nào đó nhỏ mọn nên sau một tuần vui vẽ Yến Linh bị đẩy sang phòng quản lý kỷ thuật và công nghệ.
Phòng quản lý kỷ thuật và công nghệ vốn là khu vực của phái nam, cả phòng không có lấy một bóng tóc dài. Chú Hải trưởng phòng tuổi tác đã được 50 bình thường hơi nghiêm khắc. Vì là địa bàng của phái nam nên hơi lộn xộn bê bối.
Chú Hải công tác ở đây gần 15 năm cũng chưa từng nhận sinh viên thực tập, lần này lại là nữ nên hiện tại lúng túng không biết ứng xử như thế nào? Nghiêm khắc quá thì không ổn, nhưng dễ quá phòng này loạn lên. Bối rối vò đầu bứt tóc.
Yến Linh đang ở phòng nhân sự hưởng phước, qua đây nhìn thấy một cảnh chiến trường không khỏi than thầm. Tuy nhiên cô không phải thuộc loại nhát việc, sau hai ngày xông pha dẹp dọn đâu cũng vào đấy.
Dù sao phòng này lương tâm vẫn là chưa "bị sún" nên sau khi thấy Yến Linh tối mặt tối mũi vì bãi chiến trường mà họ tiện tay quăng lung tung đã chỉnh đốn tác phong. Vì vậy, Yến Linh lại có dịp hưởng thụ ân sủng.
Có điều cả phòng là nam nên thỉnh thỏang rảnh rỗi lại chụm lại bí bí ẩn ẩn, có lần Yến Linh tò mò ghé mắt nhìn sang trong phút chốc khuôn mặt đỏ lựng, đến tai cũng đỏ. Thì ra các anh nhóm lại coi hình “xxx”.
Ông bà ta thường bảo gần mực thì đen. Không sai, được sự huấn luyện của tiểu đoàn phòng Kỷ thuật mới hơn một tuần Yến Linh nhút nhát đã dần dần tạm biệt, cô trở nên dạn dĩ và bạo mồm hơn. Đây đúng thật là mầm non đất nước có nguy cơ bị hủy hoại.
Hướng Phi vô cùng tức giận vốn nghĩ giăng cái bẩy hành hạ Yến Linh một phen ai ngờ cô được tổ tiên tích đức đều qua ải dễ dàng. Anh là người