Mơ thấy mình trượt chân xuống vực sâu, Phù Uyên giật mình tỉnh lại.
Y ngạc nhiên khi thấy mình đã quay về căn phòng quen thuộc.
Một đạo đồng bưng một cái khay đặt bát cháo còn bốc hơi nóng đi vào phòng, ngó thấy Phù Uyên đã tỉnh liền nói: "Sư huynh tỉnh rồi ạ? Đây là cháo Sở chân nhân tự mình nấu, có bỏ thêm dược liệu bổ máu, sư huynh mau ăn đi cho nóng."
"Để trên bàn đi." - Phù Uyên theo thói quen đáp.
"Vâng." Đạo đồng nọ không dông dài, đặt cái khay lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
"Đợi đã!" - Phù Uyên gọi đối phương lại.
"Cho ta hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"
"Sư huynh, hôm nay là ngày mười lăm." - Đạo đồng đáp.
Hôm đi tìm Sở Tranh là ngày mười bốn...!Nói cách khác, Phù Uyên hôn mê chưa đến một ngày.
Y thở phào nói với đạo đồng: "Cảm ơn.
Ngươi có thể đi được rồi."
Có lẽ là vẫn bị ảnh hưởng sinh hoạt kiếp trước, Phù Uyên lại muốn ngủ thêm.
Kết quả y vừa xoay người định nằm nghiêng thì vô tình đụng phải tay trái, đau điếng người.
"A!"
Phù Uyên tỉnh luôn.
Y ngồi hẳn dậy, ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay trái của mình.
Vết thương do đao cắt tối qua đã được băng lại gọn gàng.
Một mùi thoang thoảng của thảo dược quẩn quanh, có lẽ là Sở Tranh đã bôi thuốc cho y.
Chẳng biết là thân thể nhỏ tuổi mẫn cảm hay do vết thương nghiêm trọng, thế nhưng Phù Uyên thấy rất đau.
Cửa mở, Sở Tranh bước vào, nhìn thấy gương mặt nhăn nhó vì đau của Phù Uyên thì không khỏi thở dài.
"Biết đau rồi sao?" Hắn hỏi.
Phù Uyên xụ mặt không đáp, lăn vào một góc định ngủ tiếp.
Nhưng Sở Tranh lại đi tới lôi y ra, nặn má bánh bao của y rồi nói tiếp: "Vết thương của ngươi rất đặc thù, linh khí hay linh dược gì đó đều không thể can thiệp nổi, chỉ có thể để nó tự lành thôi."
Phù Uyên trầm ngâm một chốc, rồi thành thực lên tiếng: "Thật ra thể chất...!không, là linh hồn của ta đặc thù...!Sẽ không bệnh tật nhưng nếu bị thương thì rất khó lành."
"Vậy thì sau này đừng để mình bị thương vì ta nữa, có được không" Sở Tranh nghiêm túc hỏi.
Phù Uyên lắc đầu.
Sở Tranh chẳng biết là ngọt hay đắng trong lòng.
Hắn nở nụ cười chua xót, lầu bầu: "Thật sự...!thật sự có người vì ta mà nguyện ý tổn thương."
"Sư tôn nói gì vậy? Ta không nghe rõ."
"Không có gì..."
"Chỉ là một vết cắt nho nhỏ thôi.
Không nghiêm trọng quá đâu."
"Nhưng ngươi vẫn rất đau..." - Sở Tranh ỉu xìu nói.
Phù Uyên hừ một tiếng, nghiêm giọng hẳn lên: "Thay vì bàn chuyện vết thương nhỏ tí tẹo này...!ta thấy sư tôn nên giải thích vì sao đêm đó ngươi lại một mình quay lại Huyền Vũ cung thì hơn."
"Ta..." Sở Tranh ấp úng, rồi lại nghĩ có gì đó sai sai...!Phù Uyên sao lại tra hỏi thành thục thế?
"Người khác đều nói sư tôn ham chơi, bảo ta không cần tìm."
Sở Tranh đầu hàng đáp: "Ta...!Ta chỉ là đánh rơi món đồ mà sư tôn ta tặng thôi, thế nên đêm đó mới quay lại gần Huyền Vũ cung tìm.
Sau đó...!sau đó ta thấy có tiếng kêu cứu...!Ờm...!lo chuyện bao đồng nên bị vây vào ảo cảnh."
"Ồ, ta còn tưởng sư tôn vô tình lắm, chiều hôm đó còn không cho ta lo chuyện bao đồng cơ mà."
"..." Sở Tranh im lặng mất một lúc, bắt đầu moi móc: "Thế vụ ngươi một mình đi tìm ta thì sao?"
Phù Uyên: "Đâu có? Vô Tình tiên quân dẫn ta đi mà? Chẳng lẽ sư tôn không gặp y?"
"Không gặp..." Sở Tranh nhíu mày lại "Chẳng lẽ y bỏ về giữa chừng? Không đúng, Dư ca đâu phải người như thế!!!"
Phù Uyên lo lắng nói: "Vậy chốc nữa chúng ta đi tìm y đi.
Nếu lỡ y bị thương hoặc có chuyện thì ta chết mất."
Sở Tranh gật đầu.
"Thôi không nói nữa, mau dậy ăn sáng cái đã.
Nếu không ăn để gầy đi thì sư tôn không có má bánh bao để nhéo đâu."
"Không muốn ăn đâu." Phù Uyên cứng đầu nhắm nghiền mắt.
"Khi nào đạt đến cảnh giới tích cốc hãy nói câu đó với ta." Sở Tranh lại nhéo má bánh bao của Phù Uyên một cái.
"Ngoan, dậy ăn đi.
Cháo này là sư tôn nấu, mùi vị rất được đó!"
Phù Uyên lầu bầu đáp: "Chính vì là sư tôn nấu nên mới..."
Sở Tranh phản bác: "Đâu nào? Chắc chắn đã chín cả rồi, ăn vào chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết."
"Ta..."
"Không cho biện minh! Ăn cũng lười, còn khó chiều hơn cả tổ tông nữa."
Phù Uyên không còn đường phản bác nên đành phải nghe lời dậy ăn cháo.
Điều mà y không ngờ tới là Sở Tranh điều chỉnh gia vị và dược liệu rất cẩn thận, nấu