"Khai thật đi, ban nãy ngươi đã đi đâu?"
"Đi cùng tổ tông của ta." Phù Uyên dửng dưng đáp, rồi đẩy Sở Tranh ra.
Y xoay người mở cửa vào phòng, nhàn nhạt nói tiếp với đối phương đang ngây ra bên ngoài: "Đêm nay ta tới thôn Vụ Nguyệt, sư tôn có thể không đi cùng.
Chờ ba ngày nữa ta sẽ về lại Vô Cực tiên tông."
Sở Tranh đi vào theo Phù Uyên, đóng cửa lại.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Thôn Vụ Nguyệt?"
"Phải.
Thôn Vụ Nguyệt nằm trên dãy núi phía tây trấn Tiên Du, đi hai canh giờ sẽ đến." Phù Uyên đáp.
"Đó là nhà của ta trước kia."
"Ừm.
Vậy mấy ngày nữa nhớ trở về." Sở Tranh lạnh nhạt đáp, rồi quay người đi về phòng mình.
Đối phương đột nhiên thay đổi thái độ lạnh nhạt khiến Phù Uyên có chút hoài nghi.
Song, y không nghĩ nhiều, quay người lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Kì thực y cũng chẳng có đồ gì, tất cả đều bỏ lại bên trong không gian trữ vật của nhẫn càn khôn y đeo trên ngón giữa tay trái.
Chiếc nhẫn bạc nhìn qua chẳng có gì đặc biệt nhưng kì thực là một pháp bảo.
Sở Tranh đã tặng nó cho Phù Uyên từ rất lâu rồi, bảo rằng khi Phù Uyên đạt đến tu vi Trúc cơ mới mở ra được và khi ấy hãy trở về.
Phù Uyên mới lên Trúc cơ không lâu, không gian trong chiếc nhẫn chỉ được y mở ra vào nửa tháng trước, hôm rời Vô Cực tiên tông.
Không gian càn khôn lớn bằng một căn phòng, đồ có sẵn ngoại trừ một túi tiền có cả bạc và linh thạch thượng phẩm thì không còn gì khác, tuy số tiền không nhiều nhưng đối với Phù Uyên lại là một sự chu đáo đặc biệt.
Phù Uyên không đi ngay mà tới gõ cửa phòng Sở Tranh.
Gần như ngay lập tức, Sở Tranh mở cửa.
"Sư tôn, ta đi đây.
Ngoài kia hình như đang hơi loạn, sư tôn phải cẩn thận."
"Ừm." Sở Tranh hời hợt đáp.
"Đi đường cẩn thận."
Phù Uyên thấy đối phương cứ là lạ, nhưng không nghĩ nhiều bèn quay người rời đi.
Y không hề biết, lúc mình quay đi thì Sở Tranh đột nhiên xụ mặt, buồn bực tựa cửa thật lâu.
Tuy nói một bộ phận yêu tộc lén lút vây quanh trấn Tiên Du, nhưng bởi vì bị phát hiện sớm nên cơ bản cũng không xảy ra đổ máu gì, đều đã bị tu giả của trấn khống chế hết.
Thế nên Phù Uyên đi một đường thuận lợi ra khỏi trấn, hướng về phía Tây.
Phù Uyên biết Vô Thần quay trở lại thì có thể Cửu Quy sẽ không yên bình được lâu nữa, nên y muốn nhân lúc bình yên về lại chốn cũ.
Kiếp trước Phù Uyên chưa bao giờ rời khỏi thôn núi Vụ Nguyệt, may mà con đường dẫn tới nơi này chỉ có một, nếu không thì Phù Uyên cũng chẳng biết đi thế nào.
Trời đã ngừng mưa rồi, mặt trăng cũng lộ ra, soi sáng cả một vùng.
Chung quy nhiều chỗ đường vẫn sạch sẽ nhưng vẫn có nơi bùn lầy trơn trượt bắn lên y phục của Phù Uyên, lại bị y dùng chú thanh tẩy tẩy sạch.
Cứ như vậy, Phù Uyên bỏ lại trấn Tiên Du càng ngày càng xa, tiến gần hơn tới dãy núi Tây Vực.
Gọi là Tây Vực vì sau dãy núi này là rất nhiều những dãy núi hiểm trở cùng vực sâu.
Đâu đó dưới những vực sâu tưởng chừng như vô tận kia, tồn tại một vương quốc thuộc về riêng yêu tộc.
Dãy Tây Vực nhìn thì gần mà đi thì xa.
Hơn nữa càng đi, khung cảnh chung quanh càng âm u khiến Phù Uyên cảm thấy hơi cô quạnh.
Thế là y bèn thi triển một phép thuật nhỏ, để cho chiếc đèn đường lơ lửng trước mắt biến đổi từ ánh sáng trắng thành cam nhạt cho có cảm giác ấm áp hơn.
Ngoài dự đoán của Phù Uyên, đường lên núi rất sạch sẽ và thoáng đãng.
Y nghĩ, có lẽ vẫn còn người sinh sống ở thôn Vụ Nguyệt.
Con đường quanh co xuyên qua những mảnh rừng tối tăm, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu lọt, chỉ có ánh sáng cam nhạt ấm áp của chiếc đèn đường Phù Uyên mang theo.
Bóng người cô độc tưởng chừng như đi mãi không dừng.
Sau hơn hai canh giờ, khi Phù Uyên cảm thấy chân mỏi nhừ thi cuối cùng y cũng đã về lại chốn cũ - thôn núi nằm trên một bình nguyên rộng lớn giữa lưng chừng dãy Tây Vực.
Trời đã hửng sáng rồi, nhìn ra phía đông sẽ thấy mặt trời đang mọc.
Phù Uyên chết lặng giữa những phế tích tan hoang, lòng nặng trĩu như thể có