Ngày đại hôn của Tư Vu là một ngày mưa tuyết.
Nghi thức được tiến hành ở chính điện Vô Cực tiên tông, Phù Uyên đến cũng không sớm lắm, gần sát giờ, định bụng đưa quà cho Miên Tích xong thì đi thành Bắc Minh chơi.
Khách khứa đến rất đông, Phù Uyên không phân biệt nổi mấy vị chân nhân hay tiên quân của môn phái hay gia tộc nào đó, chỉ đứng một góc không mấy ai chú ý mà nhìn họ lời ra tiếng vào xu nịnh giả dối.
Trong số đó, Phù Uyên chú ý nhất là một nam nhân tóc màu bạch kim vận lam y đương ngồi một chỗ xoay xoay chén trà.
Do phương hướng nên Phù Uyên chỉ nhìn thấy góc nghiêng của người kia.
Song, càng nhìn y lại càng cảm thấy là lạ.
Phù Uyên thấy có người cũng bị nam nhân lam y kia thu hút tới làm quen khách sáo, song dường như hắn ta không làm gì cả cũng khiến mấy người đó tái mặt bỏ đi.
Bất chợt giọng nói chua lè không lớn không nhỏ của Sở Tranh vang lên bên tai: "Ngươi nhìn hắn ta lâu như vậy, sao không tới làm quen luôn đi."
Phù Uyên lặng lẽ quay lại nhìn Sở Tranh, còn phải hơi ngẩng đầu lên mới thấy rõ nét mặt hắn.
Sở Tranh đứng rất sát y.
Dù y đã nhìn cái dung mạo thanh tú không đoán ra tuổi của Sở Tranh suốt bao nhiêu năm nay, song y vẫn bị hắn làm cho hẫng đi một nhịp tim.
Y hơi nghiêng đầu tránh nhìn thẳng đối phương, miệng nói: "Gì mà làm quen chứ, sư tôn không thấy người đó...!trông quen quen hay sao?"
"Hừ..." Sở Tranh bất mãn hừ một tiếng, lại hướng mắt nhìn nam nhân ban nãy.
Thoáng chốc, vẻ mặt hắn đã lộ ra vẻ cổ quái, nói với Phù Uyên: "Uyên nhi, sao kẻ đó lại...!có chút giống ngươi?"
Phù Uyên cũng ngây ra một chút, hỏi lại: "Sư tôn cũng thấy giống?"
"Có khi nào là huynh đệ sinh đôi của ngươi không?" Sở Tranh nói ra suy đoán của mình.
Phù Uyên: "Chắc...!Chắc không phải đâu, có lẽ là trùng hợp thôi."
Hai người vừa mới nói được mấy câu, Sở Tranh lại bị nhị sư huynh của hắn kéo sang một bên nói chuyện, Phù Uyên chỉ đành một mình suy tư.
Y nghĩ: "Sao mãi chưa thấy Miên Tích nhỉ, gần sát giờ rồi."
Lại nhìn ra lối đi trải thảm đỏ rực rỡ ở giữa, rõ là Tư Vu đến một lúc rồi, đang đối phó mấy người tới xã giao.
Đúng lúc này, nam nhân tóc bạc lam y trông giống Phù Uyên kia bỗng đứng lên, đi thẳng một mạch tới trước mặt Tư Vu.
Đám người đang vây lấy Tư Vu thấy người đến có vẻ không dễ chọc vào liền tản ra ngay.
"Sư tôn quen với hắn ta sao?"
Phù Uyên quay lại thì thấy Sở Tranh với nhị sư huynh Thượng Quan Ngọc của hắn tự lúc nào cũng dõi theo bên kia.
"Trông sắc mặt sư tôn kém thật đấy, biết ngay kẻ đó chẳng tốt đẹp gì." Thượng Quan Ngọc nói xong lại nhìn Phù Uyên, vẻ mặt quái lạ: "Tiểu Uyên, sao trông hắn ta giống ngươi như đúc vậy?"
Phù Uyên làm sao giải thích được với Thượng Quan Ngọc, chỉ nhún vai tỏ rõ mình đâu có biết...
Người kia thì ghé sát bên tai Tư Vu thì thầm gì đó, vừa mới dứt lời tách ra thì bỗng dưng một đệ tử Vô Cực tiên tông hớt hải chạy vào hô: "Không hay rồi...!tân...!tân nương...!tân nương...!tự vẫn trước cổng tông môn rồi!"
Tư Vu gần như phát điên chạy đi, khách khứa thấy vậy cũng chạy theo.
Từ chính điện ra tới cổng Vô Cực tiên tông không xa lắm, chẳng mấy chốc Phù Uyên đã nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn của nam nhân, không khỏi cảm thấy bất an.
Y thấy Tư Vu hỉ phục đỏ thẫm, ôm Miên Tích cổ hãy còn vết lằn do thắt cổ tự sát, không ngừng gọi tên nàng: "Tích nhi, Tích nhi..."
Tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc, tự bao giờ lòng người đã lạnh ngắt.
Người ta không ai dám lại gần Tư Vu, ngay cả đám Sở Tranh cùng hai sư huynh của hắn cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng âm dương cách biệt đó.
Nam nhân thường ngày vẫn luôn cao cao tại thượng ấy giờ trông chật vật quá đỗi, y tựa như không còn thiết sống nữa.
Còn nữ