Đêm nay là đêm nguyệt hắc phong cao, thời gian tốt nhất để giết người phóng hỏa.
Tiểu tì nữ Lạc Nhạn xinh đẹp như trăng
hạ huyền, bưng một tô canh nhân sâm thập toàn đại bổ chân thành đi về
phía Cung gia nam uyển.
“Lạc Nhạn cô nương, sao cô lại tới
đây?” Gã sai vặt phụ trách quét tước nam uyển hai mắt sáng ngời, nhìn
chằm chằm vào nàng, phải biết rằng, Lạc Nhạn là tì nữ xinh đẹp nhất ở
Cung gia bảo, đám sai vặt cùng thủ vệ đều muốn được nói chuyện với nàng
vài câu, nhưng Lạc Nhạn cô nương luôn ngượng ngùng nhìn ngươi, lẳng lặng xem xét ngươi, chờ ngươi có cam đảm bắt chuyện, người ta đã đi thật xa.
Lạc Nhạn đi đến phòng ngủ nam uyển, gõ
gõ cửa, nhẹ giọng kêu:“Thiếu nãi nãi, nô tì là Lạc Nhạn, phu nhân bảo nô tì đưa vài thứ đến cho người.”
“Vào đi.” Trong phòng thanh âm nghe thực suy yếu.
Lạc Nhạn đẩy cửa ra, đi vào, chỉ thấy
trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Vu Thịnh Ưu nằm dựa vào ghế, bộ dáng
thực suy yếu, Cung Viễn Tu ngồi ở trên giường, bọc chăn bông rất dày, vẻ mặt ủy khuất nhìn người đang dựa vào ghế.
Lạc Nhạn đi đến bên cạnh bàn, cười
khẽ:“Thiếu nãi nãi, phu nhân biết người gần đây thân thể không tốt, cố ý phân phó nô tì làm canh thập toàn đại bổ cho người uống.”
Vu Thịnh Ưu hừ một tiếng nói:“Cám ơn.”
“Đại thiếu nãi nãi không nếm thử sao?”
“Ta lười động.”
“……” Lạc Nhạn tay chân lanh lẹ rót một
chén, đưa đến trước mặt Vu Thịnh Ưu:“Thiếu nãi nãi, thỉnh dùng.” Lại
bưng một chén đến trước mặt Cung Viễn Tu:“Đại thiếu gia cũng uống chút
đi.”
Cung Viễn Tu đưa tay tiếp nhận, bộ dáng thực vui vẻ, bát vừa bưng tới miệng, bỗng nhiên một đạo ngân quang lóe
lên, đánh vỡ cái bát, nước canh bắn ra khắp giường. Cung Viễn Tu ủy
khuất nhìn về phía kia:“Nương tử……”
Vu Thịnh Ưu vẫy vẫy ngón tay nói:“Đem cây trâm của ta đưa qua.”
“Nga.” Cung Viễn Tu nhu thuận cầm lấy
cây trâm của Vu Thịnh Ưu xốc chăn lên xuống giường, Vu Thịnh Ưu lập tức
quay đầu sang một bên:“Được rồi, ngươi đừng lại đây.”
Một thân trang phục và đạo cụ của hắn
còn chưa có đổi đâu! Cung Viễn Tu cầm cây trâm niết ở trong tay, nhìn đi nhìn lại bản thân, mở to mắt, trong mắt tràn đầy ủy khuất, vì sao nương tử chán ghét hắn như vậy…… Ô……
Vu Thịnh Ưu hoàn toàn không nhìn ánh
mắt Cung Viễn Tu, nàng nâng tay, lắc lắc canh trong bát, nhìn Lạc Nhạn
nhẹ nhàng cười:“Bà bà có phải đã quên Vu gia chúng ta là làm gì hay
không, hoa Lan Thảo tuy rằng vô sắc vô vị, nhưng ta liếc mắt một cái có
thể nhìn ra.” Oai miệng cười hỏi:“Biết vì cái gì không?”
Lạc Nhạn lắc đầu.
“Bởi vì ta rất hợp với khoản xuân dược
này.” Vu Thịnh Ưu cười:“Ngươi đi nói cho bà bà, ta có rất nhiều thứ
giống thế này, ăn vào khỏe người lại có tác dụng dưỡng nhan sắc, vài
ngày nữa ta sẽ đưa tới cho nàng để hồi lễ, để nàng cùng lão gia…… Ha
ha.”
Lạc Nhạn vừa nghe lời này, mặt xoát xoát đỏ, bưng tô canh đi.
Vu Thịnh Ưu nhìn theo bóng dáng của
nàng trong lòng nghĩ: Hừ, hạ xuân dược ta, cũng không ngẫm lại tiểu
thuyết xuyên qua cái gì xuất hiện nhiều nhất? Xuân dược! Tác dụng lớn
nhất là cái gì? Xuân dược! Tối đẩy mạnh kịch tình là cái gì? Xuân dược!
Trọng yếu như vậy nàng có thể không nghiên cứu? Đương nhiên sẽ không,
nàng ở Thánh Y sơn bằng đấy năm, cái gì cũng không nghiên cứu, chỉ
nghiên cứu xuân dược.
Hừ hừ, nàng ngẫm kĩ lại, dùng cái gì
đáp lễ Cung phu nhân đây? A, Xuân Đến Xuân Đi có vẻ rất kịch liệt, bà bà có lẽ chịu không nổi, Tiếu Xuân Phong a ,có vẻ lại rất đạm, không đủ
kích tình a ~ ha ha, vẫn là Mộng Tam Sinh tốt nhất, ba lượt đủ chưa!
Không nhiều không ít, oa ca ca ca ~! Đắc tội ta! Ám toán ta! Oa ca ca ca ~ cũng không nhìn xem ta là làm gì! Ta là người lập chí muốn trở thành
xuân dược đệ nhất tông sư!
Cung Viễn Tu hơi sợ rụt lại bên giường, ô…… Nương tử mặt thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người a! Nàng
nhìn ta, làm sao bây giờ? Viễn Tu có thể bị ăn luôn hay không! Ô — ô —
“Tướng công.”
“Nương tử.”
“Tướng công, nhanh đi thay đổi quần áo, ngủ.”
“A? Nga, nương tử muốn động phòng a! Thực tốt a.”
“…… Động cái đầu ngươi!”
– Cung gia bắc uyển –
“Nó nói như vậy thật à?” Cung phu nhân cau mày hỏi.
“Vâng. Nô tì không dám có một lời nói dối.” Lạc Nhạn cúi đầu cung kính đáp lời.
“Được rồi, ngươi trước đi xuống đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lạc Nhạn nhanh nhẹn cáo lui.
Cung phu nhân quay đầu, liếc mắt nhìn Cung Viễn Hàm đang trấn định ngồi một bên phẩm trà nói:“Làm sao bây giờ.”
Cung Viễn Hàm nhấp trà, sau đó đứng dậy nói:“Mẫu thân, sắc trời đã tối muộn, Viễn Hàm cáo lui.”
“Này này!” Đứa nhỏ đáng chết, nhanh như vậy đã muốn phủi tay!
Cung Viễn Hàm cúi đầu, cười ôn nhu:“Mẫu thân, người Thánh Y sơn nếu muốn hạ độc, dù là ai cũng không phòng
được, mẫu thân coi như là cùng phụ thân gia tăng cảm tình cũng tốt lắm.”
“Này này!” Hạ xuân dược phương pháp này là ngươi nghĩ ra đi! Đứa nhỏ đáng chết!
“Viễn Hàm cáo lui!”
“Này này!”
Nhìn bóng dáng Cung Viễn Hàm, Cung phu
nhân cắn răng, ba nhi tử của mình, một đứa ngốc, một đứa gian xảo, một
đứa không để ý tới người khác, mệnh nàng vì sao lại khổ như vậy a! Nàng
chỉ là muốn một tiểu tôn tử nhu thuận đáng yêu, tinh xảo đặc sắc, có cái gì sai!
“Phu nhân, đã trễ thế này, nàng sao vẫn còn tại thư phòng?” thanh âm trầm ổn của Cung lão gia theo cửa truyền vào.
“Lão gia.” Cung phu nhân ủy khuất đi lên ôm lấy y:“Con thứ hai cùng tức phụ nhà ông khi dễ ta.”
Cung lão gia lãnh tuấn khóe miệng hơi
hơi tác động, lộ ra vẻ tươi cười, vòng tay ôm lấy ái thê nói:“Lớn như
vậy, còn cùng bọn nhỏ ngoạn, cũng không xấu hổ.”
“Hừ.”
“Giống như tiểu hài tử.” Cung lão gia nâng nhẹ tay nhu nhu sợi tóc của bà, ôn nhu khuyên nhủ:“Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Cung phu nhân mềm mại tựa vào
trượng phu trong lòng nghĩ, hạ xuân dược đã hạ xuân dược, tựa như Viễn
Hàm nói, coi như tăng tiến cảm tình đi, nhìn trượng phu anh tuấn, bà hơi hơi đỏ bừng mặt, bà vì cái gì còn chờ mong chứ?
Cung Viễn Hàm một mình đi ở trong đêm,
gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài như mực, y vĩ phiêu phiêu, tựa
như tiên nhân, hắn hơi hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên lộ ra một chút tươi
cười, a a. Lại phát hiện một người thú vị — Vu Thịnh Ưu a, tẩu tử của
hắn thật là có ý tứ.
………….
Tính tính toán toán, Vu Thịnh Ưu gả đến Cung gia đã nửa tháng, nàng đã nhàm chán toàn thân đều sắp phát mốc,
trước kia ở Thánh Y sơn không có việc gì còn có thể đi khắp núi gãi gãi
con khỉ, đánh đánh con hổ, khi dễ khi dễ Tiểu Lục, có cơ man là lạc thú. Nhưng hiện tại thì sao, mỗi ngày ở bên một trượng phu ngốc, cùng hắn
chơi, cùng luyện công, cùng ăn cùng uống cùng ngủ, nàng quả thực so với
tam bồi tiểu thư còn hơn tam bồi! Mẹ nó, tam bồi tiểu thư người ta còn
có thể kiếm tiền, mình có cái gì.
Vu Thịnh Ưu nhàm chán nằm ở trên ghế
trong hoa viên, Cung Viễn Tu đem vô số hoa mai cắm ở trên đầu nàng, giật giật lỗ tai, véo véo cái mũi. Nàng nhìn vẻ mặt tươi cười của Cung Viễn
Tu, ngáp một cái, kỳ thật ngốc tử cũng tốt, ngươi xem người ta nhiều vui vẻ a, chính mình tuy rằng không ngốc, lại tuyệt không vui vẻ, nhàm chán đứng lên, lắc lắc đầu, hoa mai trên đầu lả tả rơi xuống.
Cung Viễn Tu bất mãn mím mím miệng, lại đem một nắm mai vàng cắm ở trên đầu nàng, Vu Thịnh Ưu bắt lấy tay hắn,
giương mắt nhìn hắn nói:“Ngốc tử, hoa mai không thể tùy tiện cắm trên
đầu.”
Cung Viễn Tu nghiêng đầu, vẻ mặt thực ngốc thành thật hỏi:“Vì sao? Hoa mai thơm thơm, lại phiêu phiêu, giống nương tử a.”
“Ta nói không thể cắm là không thể cắm.” Vu Thịnh Ưu lười cùng hắn giải thích nhiều như vậy, đứng dậy đi về phía ngoài hoa viên.
“A, nương tử, nàng đi đâu?” Cung Viễn Tu cũng đứng lên, đuổi theo nàng hỏi.
“Nhàm chán, ra đường đi dạo.”
“Ra đường!” Cung Viễn Tu ánh mắt nháy
mắt sáng ngời, vọt tới trước mặt Vu Thịnh Ưu, dùng ánh mắt đặc biệt lóe
sáng nhìn nàng nói:“Mang Viễn Tu đi sao?”
“Không mang theo ngươi.” Người nào đó không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.
“……” Ủy khuất nhìn nàng.
Lạnh lùng nhìn hắn.
Tiếp tục ủy khuất nhìn nàng, trong mắt mênh mông một mảnh sương mù.
Tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn.
Tiếp tục tiếp tục ủy khuất nhìn nàng, trong mắt lệ quang lòe lòe, nước mắt ngân ngấn.
Người nào đó rốt cuộc không lạnh lùng được nữa, ánh mắt nhìn sang một bên.
“Nương tử……” Thanh âm nghẹn ngào, nhẹ tay lôi kéo ống tay áo của nàng.
Vu Thịnh Ưu thở dài, bất đắc dĩ nói:“Đã biết đã biết, mang ngươi đi.” Ai, chính mình vẫn là rất thiện lương.
Cung Viễn Tu nháy mắt tươi cười rạng
rỡ, nước mắt trong mắt như là hít vào, một chút đã không thấy tăm hơi,
hắn vui vẻ kéo Vu Thịnh Ưu chạy ra cửa :“Nương tử, nương tử, đi thôi,
chúng ta ra đường.”
“Chậm một chút chậm một chút! Chạy cái gì.” Vu Thịnh Ưu bất đắc dĩ bị
hắn lôi kéo.
Trong hoa viên, mai vàng rơi đầy, tản ra hương khí ý vị thản nhiên sâu xa.
Vừa ra đường, Vu Thịnh Ưu liền vì chính mình nhất thời thiện lương mà hối hận vô cùng.
“Oa! Oa! Nương tử! Nương tử, nàng xem này thật đáng yêu nha.”
“Oa! Oa! Nương tử! Viễn Tu rất muốn ăn cái này!” Xuyên qua nữ chủ tất ăn mứt quả.
“Oa! Oa! Nương tử, Viễn Tu rất thích cái này!”
“Oa! Oa! Nương tử ~ nương tử ~”
“Câm miệng!” Bị quá nhiều tiếng oa oa
tàn phá, Vu Thịnh Ưu rốt cuộc chịu không nổi quát lớn hắn, thiên, hắn
chẳng lẽ không phát hiện trên đường mọi người đều đang nhìn bọn họ sao?
Cung Viễn Tu vốn vô cùng tuấn tú, vừa xuất hiện trên đường, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người trong mắt ban đầu rõ ràng viết hai chữ
kinh diễm, sau khi nghe n tiếng ‘Oa! Oa! Nương tử’ của hắn liền biến
thành kinh ngạc! Thiếu gia tuấn tú như vậy lại là một kẻ ngốc tử, ai!
Ông trời quả nhiên là công bình, những người soái như vậy, đầu óc khẳng
định sẽ ngu đi một chút.
“Nương tử……” Ô…… Nương tử lại tức giận
với hắn, Cung Viễn Tu ủy khuất cúi đầu, vì sao nương tử luôn tức giận
với hắn, nương tử có phải thực chán ghét hắn hay không a?
“Trở về đi.” Vu Thịnh Ưu cúi đầu, đi nhanh về phía trước, không muốn để cho người ta chỉ trỏ chế giễu.
Cung Viễn Tu ngây người nhìn bóng dáng
nàng, qua một hồi lâu mới nhanh chạy lên đuổi theo nàng, vừa chạy vừa
kêu:“Nương tử…… Nương tử…… Ô…… Nương tử, nàng đừng giận ta……”
Cung Viễn Tu mới chạy vài bước, bỗng
nhiên bị một người vươn chân ngáng, hắn ngã úp sấp xuống đất, gương mặt
tuấn tú dính đầy đất , hắn sờ sờ cái mũi vì bị ngã mà có chút đau, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
“Oa ha ha ha, đây không phải Cung gia
đại thiếu gia sao! Như thế nào lại ngã gục a!” Một nam nhân mặc hoa
phục, cầm chiết phiến cười vẻ mặt tà ác.
Bên người hắn có hơn mười gia đinh,đều cười to lên.
Cung Viễn Tu đứng lên, không để ý tới
bọn họ, nhìn hướng Vu Thịnh Ưu đi, cư nhiên đã không thấy thân ảnh của
nàng, hắn vội kêu to:“Nương tử, nương tử.” Trong mắt, nước mắt cũng
không chịu thua kém chảy xuống.
“Ha ha, nương tử nhà ngươi không cần ngươi, ngươi kêu cũng vô dụng.” Nam nhân mặc hoa phục cười vui sướng.
“Ha ha ha, ngốc tử cũng cưới vợ, thật sự là rất buồn cười.”
“Viễn Tu không phải ngốc tử, mẫu thân nói, Viễn Tu thông minh nhất !”
“Ha ha ha ha, thông minh, hắn thông minh!”
“Ha ha ha.” Một đám người cười vang ra tiếng.
Cung Viễn Tu đứng ở trong đám người, mân môi, không biết làm sao nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghê tởm của bọn họ.
“Các ngươi muốn chết a!” Một tiếng gầm
giận dữ cắt đứt tiếng cười của mọi người, mọi người quay đầu nhìn lại,
chỉ thấy Vu Thịnh Ưu hai tay chống thắt lưng, bộ dáng muốn ăn thịt người trừng mắt nhìn bọn họ:“Các ngươi nghĩ, các ngươi đang khi dễ ai a!”
“Nương tử……” Cung Viễn Tu quay lại nhìn Vu Thịnh Ưu, gương mặt bị khi dễ ngân ngấn nước mắt, lại lộ ra vẻ tươi cười.
“Muốn chết cứ nói với ta a! Tuyệt đối
thành toàn các ngươi!” Vu Thịnh Ưu kéo Cung Viễn Tu từ trong đám người
ra, chắn trước mặt hắn, mày liễu dựng thẳng, phượng nhãn hung hăng trừng lên nhìn mười mấy nam nhân trước mặt, trừng tới đâu, ánh mắt như phun
hỏa tới đó.
“Ui, tránh ở sau lưng nữ nhân a? Ha ha
ha, ngươi chính là tân tức phụ Cung gia? Ha ha ha. Gả cho một ngốc tử,
cũng thật là đáng thương, trách không được tức giận như vậy.” Hoa phục
nam tử cười dâm đãng.
“Chắc chắn là không thể thỏa mãn a!”
“Oa ha ha ha ha!”
“Đến đến, đến ca ca này, đến, ca ca cho ngươi.”
“Ha ha ha ha, chúng ta đều có thể cho ngươi.”
Hoa y nam tử, gia đinh, bảo tiêu cười ầm lên, ánh mắt dâm đãng, biểu tình đáng khinh, miệng thốt ra đều là lời nói dơ bẩn!
“Các ngươi! Các ngươi không được khi dễ nương tử của ta!” Cung Viễn Tu vẫn đứng ở phía sau Vu Thịnh Ưu bỗng
nhiên đứng ra rống, tuy rằng hắn không biết bọn họ đang cười cái gì,
nhưng mà, hắn có thể cảm giác được, bọn họ đang khi dễ nương tử bảo bối
của hắn.
“Uy, Cung đại thiếu gia, chúng ta cũng
không khi dễ nương tử nhà ngươi, chúng ta a, chúng ta chính là giúp
ngươi thực hiện nghĩa vụ tướng công một chút mà thôi a!”
“Chính vậy chính vậy a! Ha ha ha.”
“Không cần các ngươi làm, tự ta sẽ đối tốt với nương tử của ta.” Cung Viễn Tu thở phì phì nói.
“Ngươi! Ngươi là một kẻ ngốc tử, ngươi làm được sao! Các ngươi động phòng không a? Ha ha ha.”
“Ha ha ha, một kẻ ngốc tử, hắn có thể sao! Hắn có thể sao! Ha ha ha.”
“Ta sẽ! Ta cùng nương tử, mỗi ngày buổi tối đều động phòng!” Lời này Cung Viễn Tu rống rất lớn, một phố đều nghe được.
Hoa phục nam tử cùng gia đinh giật
mình, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, hoa phục nam tử ác độc nhìn Vu
Thịnh Ưu nói:“Thật sự sao? Ta đây nên hảo hảo kiểm tra mới được.”
Vu Thịnh Ưu giương mắt, vươn một bàn
tay, tất cả mọi người nhìn tay nàng, nàng mỉm cười, sau đó nói:“Muốn
kiểm tra sao? Tốt, các ngươi xem.”
Nàng nói xong, mở tay ra, trong tay cư
nhiên toát ra một luồng khí màu tím, luồng khí sắc tím ở tay nàng bay
giống như điệu múa của một nữ tử xinh đẹp, đẹp mắt phi vũ, hoa phục nam tử cùng gia đinh đều xem ngây người, một trận gió lạnh thổi qua, trong
không khí bỗng nhiên có một mùi hoa lạ, hoa phục nam tử bỗng nhiên vẻ
mặt cứng ngắc, hai mắt trợn trừng, toàn thân thống khổ vặn vẹo, run rẩy
ngã xuống, hai tay không ngừng gãi, thống khổ kêu to:“A a a, ngứa quá,
ngứa quá!!”
Bọn gia đinh vừa định tiến lên xem xét, còn chưa đi hai bước, mười mấy người cùng nhau phát sinh bệnh trạng
tương tự, lăn lộn trên đất, trong lúc nhất thời, trên đường cái đều tràn ngập tiếng kêu thống khổ của bọn họ.
Vu Thịnh Ưu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, sau đó nhìn dân chúng trên đường nói:“Các ngươi nghe, về
sau ai còn dám khi dễ tướng công ta, đây là kết cục!”
Nói xong, cũng không quản ánh mắt khủng hoảng của mọi người, lôi kéo Cung Viễn Tu muốn đi.
“Cung phu nhân xin dừng bước!” Một thanh âm tràn ngập từ tính bỗng nhiên gọi Vu Thịnh Ưu lại.
Vu Thịnh Ưu chậm rãi quay đầu……
———————- tiểu kịch trường ———————
[ xuyên qua suy ca ] [[ độc thân tình ca ] xuyên qua thăng cấp bản ]
Mỗ Nguyệt tự bạch: Độc giả mắng ta, luôn luôn đào hố rồi khí hố. Tiểu thuyết xuyên qua nơi nơi đều có, chỉ mình ta khí hố.
Nữ chủ tự bạch: Vì muốn xuyên qua, ta
mới tìm Mỗ Nguyệt nương tựa, đã sớm nếm đủ khốn khổ. Xuyên qua gặp rất
nhiều người dễ nhìn, nhưng lại gả cho một ngốc tử.
Mỗ Nguyệt tự bạch: Hố càng đào càng
hăng, nhưng rơi xuống cũng không sao đâu. Kết cục của nữ chủ xuyên qua
mọi người đều biết, ngươi cũng không cần đau xót như vậy.
Nữ chủ tự bạch: Ngươi là kẻ thiếu đạo
đức ,vô lương ,thiếu tâm thiếu phế, lừa gạt ta rơi xuống hố. Ngươi mẹ nó lừa ta, bỏ quên ta, để ta một mình bi thương đợi ngươi.
Nhiều người xuyên qua như vậy, ta lại
không được một chút khoái hoạt. Vừa xuyên qua ngươi đã bỏ rơi ta, ở đó
mà hát bài ca xuyên qua.
[ ca từ là hảo tỷ muội của ta hỗ trợ cùng nhau nghĩ ~ cảm tạ!!!]