“Nương tử, nàng sao lại khóc?” Cung
Viễn Tu nhìn nước mắt của nàng, bị dọa chân tay luống cuống, cuống quít
lấy tay dùng sức xoa xoa trên mặt, muốn lau nước mắt cho nàng.
“Ta không khóc, ai nói ta khóc.” Vu Thịnh Ưu vừa khóc vừa nói.
“Nương tử, nương tử, nàng đừng khóc, ai khi dễ nàng ? Là những người vừa mới đó sao? Viễn Tu đi giúp nàng đánh
hắn.” Cung Viễn Tu nghẹn miệng dùng sức lau nước mắt cho nàng.
“Ta không khóc, ta không khóc. Oa ô ô
–” Vu Thịnh Ưu khóc càng lớn, càng khóc càng ủy khuất, thật là, nàng có
thể không khóc sao? Chính mình cư nhiên bị một tên ngốc tử lừa, này
không phải so với ngốc tử càng ngốc hơn sao? Đúng nàng chính là ngốc,
chính là bởi vì rất choáng váng mới rơi vào tình trạng hôm nay, nàng lúc trước hẳn là ngốc nên mới sung sướng xuyên qua. Các ngươi đều khi dễ ta khờ, các ngươi đều khi dễ ta còn ngốc hơn ngốc tử, oa ô ô ô ô!
“Nương tử, nương tử, nàng đừng khóc,
nàng đừng khóc, oa ô ô –” Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu khóc, đau lòng
không biết làm thế nào mới tốt, hắn không có cách nào đành quay đầu nhìn Cung Viễn Hàm:“Nhị đệ, nương tử khóc.”
Cung Viễn Hàm đã sớm thối lui cách bọn
họ vài chục bước, làm bộ không quen biết bọn họ, giờ nhìn Vu Thịnh Ưu
càng lúc càng khóc lớn, càng khóc càng thương tâm, mắt nhìn Cung Viễn Tu cũng cùng khóc, hắn không thể không đi ra khuyên nhủ:“Đại tẩu, có cái
gì ủy khuất ngươi nói ra. Viễn Hàm sẽ giúp ngươi hết giận.”
Vu Thịnh Ưu lau nước mắt, không để ý
tới hắn, tiếp tục khóc, kích động tới cực điểm, chính mình cũng biết là
mất mặt, nhưng không nhịn được muốn khóc.
“Nhị đệ, làm sao bây giờ?” Cung Viễn Tu vẻ mặt lo lắng nhìn Cung Viễn Hàm, trong mắt hắn, không có chuyện gì
nhị đệ không làm được, cho nên nương tử khóc, nhị đệ cũng có thể có cách làm cho ngừng khóc đi.
Cung Viễn Hàm bộ dáng công tử tao nhã,
có chút không chắc chắn, phải biết rằng Cung Viễn Hàm bình thường có thể văn có thể võ, thanh cao tao nhã, đối xử với nữ tử bề ngoài có vẻ vô
cùng ôn nhu, nhưng trong thâm tâm lại không có chút tình cảm gì, đừng
nói khuyên nữ nhân đừng khóc, hắn ngay cả một câu nói có ý tốt cũng chưa từng nói với bất kỳ nữ nhân nào, bao gồm cả mẫu thân hắn.
“Cái kia… đại ca, huynh ôm đại tẩu một
cái, giống như nương ôm huynh vậy. Vừa ôm vừa hò hét thử xem.” Cung
Viễn Hàm chỉ huy nói.
“Nga.” Cung Viễn Tu lập tức ôm lấy Vu
Thịnh Ưu, sau đó ngồi xuống ngay tại chỗ, bế Vu Thịnh Ưu đặt trên đùi,
ôm vào trong ngực, bàn tay to vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng kêu :“Không
khóc, không khóc a, nương tử không khóc, Viễn Tu đau đau.”
Vu Thịnh Ưu nửa người trên bị hắn ôm
vào trong ngực, nửa người dưới toàn bộ ngồi trên mặt đất, nàng dùng sức
đẩy Cung Viễn Tu, làm gì nha, sao lại kêu như vậy, mặt đất bẩn như vậy,
hắn lại đặt nàng xuống, Vu Thịnh Ưu dùng sức giãy dụa:“Ngươi buông,
ngươi buông.”
“Không buông, không buông, nương tử không khóc.”
“Oa — ngươi buông!” Khóc lớn hơn nữa.
Cung Viễn Tu giương mắt nhìn Cung Viễn
Hàm, Cung Viễn Hàm gãi gãi đầu tiếp tục chỉ huy nói:“Kia… hôn nhẹ, hôn
nhẹ sẽ không khóc.”
Cung Viễn Tu quay đầu nhìn nương tử đáng yêu nhà mình, nương tử hắn lập tức quyền đấm cước đá với hắn:“Không được ! Không được!”
“Nương tử, nhị đệ nói làm thế sẽ không
khóc, Viễn Tu hôn nhẹ.” Nói xong ở trên mặt Vu Thịnh Ưu thực ra sức,
không có gì lãng mạn đáng nói, hung hăng hôn một cái, nước miếng hắn
cùng nước mũi nước mắt của nàng dính cùng một chỗ, lòe lòe sáng lên.
Vu Thịnh Ưu sửng sốt, ngừng khóc.
“Xem, ngừng khóc rồi!” Cung Viễn Hàm tranh công nói.
“Là do ta hôn nhẹ !” Cung Viễn Tu cười thỏa mãn!
Vu Thịnh Ưu mấp máy miệng, trong mắt sương mù mênh mông, há mồm khóc to:“Oa – mặt của ta! Ta không muốn sống! Oa –!!!”
Fu fu ~ Nước mắt của nàng như nước sông không dứt, Hoàng Hà tràn ra càng không thể vãn hồi a ~! Cung Viễn Hàm
thấy nàng càng khóc to đã chạy mất dạng, Cung Viễn Tu cắn ngón tay chớp
chớp mắt nhìn, cuối cùng rốt cục mân miệng, cùng nàng khóc, fu fu fu……! [ Độc giả: Vì sao ngươi sung sướng như vậy? Mỗ Nguyệt: Đêm khuya gõ chữ
quá mệt mỏi, cố ý ngược cả thể xác và tinh thần. Độc giả: Chịu ngươi!=
=]
n lâu sau, Vu Thịnh Ưu khóc mệt mỏi, sờ sờ nước mắt, trừng mắt nhìn Cung Viễn Tu đang khóc thút thít hỏi:“Ngươi khóc cái gì?”
Cung Viễn Tu sờ sờ nước mắt:“Nương tử không vui, Viễn Tu cũng không vui vẻ.”
Vu Thịnh Ưu đứng lên, phủi qua bùn đất trên người nói:“Đứng lên đi.”
Cung Viễn Tu đứng lên, vui vẻ cười hỏi:““Nương tử, nàng đừng khóc.”
Vu Thịnh Ưu thở dài một hơi:“Khóc có ích lợi gì, đều đã như vậy, chỉ có thể chịu đựng.”
“Chỉ có thể chịu đựng cái gì?” Cung Viễn Tu ngây ngốc hỏi.
“Chịu đựng số phận!” Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên hỏi:“Ngươi biết viết chữ không?”
Cung Viễn Tu gật đầu:“Biết nha.”
Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, một phen kéo hắn nói:“Đi theo ta.”
Hai người cùng nhau chạy đến một nhà
sách nhỏ, Vu Thịnh Ưu lấy sáu tiền đồng mua một quyển vở thực tinh xảo
đưa cho Cung Viễn Tu.
Cung Viễn Tu cầm vở phẩy phẩy hỏi:“Nương tử, nàng đưa cho ta vở để làm chi nha?”
Vu Thịnh Ưu bĩu môi cười, Cung Viễn Tu
nhìn nàng nở nụ cười, chính mình cũng nở nụ cười theo, Vu Thịnh Ưu
nghiêng đầu nói:“Mẹ ngươi nói ngươi luôn nhớ rõ rành mạch, đệ đệ ngươi
nói ngươi cũng luôn nghe theo, từ nay lời nói của ta ngươi cũng phải nhớ rõ rành mạch! Lời nói của ta, ngươi cũng phải nghe theo! Từ hôm nay trở đi, những gì ghi trong vở này chính là gia quy nhà chúng ta!”
Cung Viễn Tu mở to ánh mắt thuần khiết hỏi:“Gia quy là cái gì?”
Vu Thịnh Ưu cười gian:“Gia quy chính là làm trái với cái đó sẽ phải bị đánh đòn!”
Cung Viễn Tu:“Như vậy gia quy ai định?”
Vu Thịnh Ưu hai tay chống thắt lưng bộ dạng giống người đàn bà đanh đá trừng mắt nhìn hắn:“Đương nhiên là ta!”
“À.” Cung Viễn Tu hiểu biết gật gật đầu.
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn nhu thuận như vậy, tâm tình lại nháy mắt tốt lên, bên ngoài quyển vở, dùng loại thư pháp
không quá xinh đẹp của nàng viết hai chữ — Gia Quy!
Viết xong, vừa lòng nhìn quyển vở, vui vẻ cười cười, nàng cười, Cung Viễn Tu đương nhiên cũng cười.
Vu Thịnh Ưu mở vở, bắt Cung Viễn Tu viết:
Gia quy điều thứ nhất: Cùng nương tử đi trên đường, không được kêu to, không được nương tử cho phép không được
nói với người ta, tất cả đều lấy lời nói của nương tử làm chuẩn! Trái
với quy định này, phạt ngủ sàn ba ngày!
Gia quy điều thứ hai: Nếu ý của nương tử cùng Cung Viễn Hàm phát sinh xung đột, lấy ý kiến nương tử làm chuẩn!
Vu Thịnh Ưu gật đầu, nhìn Cung Viễn Tu đang hí hoáy viết hỏi:“Nhớ kỹ chưa?”
Cung Viễn Tu viết xong chữ cuối cùng gật gật đầu:“Nhớ kỹ!”
“Tốt! Đem ‘Nam nhân tam theo’ viết tại đây.” Vu Thịnh Ưu chỉ chỉ trang đầu, viết phía dưới ‘Gia quy’.
Cung Viễn Tu lại vùi đầu viết a viết.
Viết xong, đưa cho nàng xem. Vu Thịnh
Ưu vừa lòng gật gật đầu, cười:“Được rồi, về sau ngươi phải luôn mang
theo gia quy biết sao?”
“Biết.”
“Ngoan a, về nhà đi.”
Hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà
sách, giữa vầng sáng của tịch dương, giống như một bức họa xinh đẹp.
Đương nhiên nếu không nhìn tới góc bên phải bức họa là đám người ở hiệu
sách bị gia quy của Vu Thịnh Ưu làm cho run sợ thì quả là bức họa tuyệt
mỹ a ~!
Ban đêm, Vu Thịnh Ưu ăn xong cơm chiều
cùng tướng công nhà nàng ngồi ở bên cạnh ao sen ăn hạt dưa, Vu Thịnh Ưu
ăn ăn, cảm thấy thực nhàm chán, nhìn Cung Viễn Tu ngồi ở bên cạnh, người này cười thực vui vẻ. Hắn đem hạt dưa tung lên thật cao, sau đó dùng
miệng tiếp được ăn luôn, mỗi lần ăn được, hắn đều dùng sức vỗ tay tự
khen mình, nàng đưa hạt dưa lên miệng cắn nói thầm:“Này có cái gì vui?
Đáng vui như vậy sao.”
“Nương tử, nương tử, nàng đưa cho ta
ăn.” Cung Viễn Tu ăn hết hạt dưa của mình còn chưa đã nghiền, còn mãnh
liệt yêu cầu nàng cho hắn ăn.
Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn một cái,
nhìn bộ dáng chờ mong của hắn nghĩ: Nếu hiện tại mình gật đầu đáp ứng,
hắn khẳng định có thể lập tức cười thuần khiết sáng lạn giống như thiên
sứ. Vu Thịnh Ưu hiện tại biết rõ tính cách của hắn, hắn a, chính là một
đứa nhỏ phi thường đáng yêu, thấy chuột học chó kêu, thấy chó học mèo
kêu, thấy mèo hắn đi học chuột kêu, mỗi ngày một mình tự tạo thú tiêu
khiển cũng phi thường vui vẻ, đương nhiên nếu mình cùng hắn chơi hắn
liền càng vui vẻ.
“Nương tử?” Cung Viễn Tu lại lôi kéo tay áo của nàng.
Vu Thịnh Ưu cười cười, cầm hạt dưa
nói:“Ăn từng hạt một như thế đâu có gì hay? Ta thử một phen, nếu ngươi
dùng miệng bắt được hạt dưa ta tung ra mới tính là có bản lĩnh.”
“Được được, thử một phen a.” Cung Viễn Tu vui vẻ gật đầu.
“Tốt, chú ý nga.” Vu Thịnh Ưu tay cầm
một nắm hạt dưa, dùng sức ném ra, hạt dưa tung thật cao, trong màn đêm
tối như mực cơ bản nhìn không thấy.
Chỉ thấy Cung Viễn Tu phi thân lên,
thân ảnh lắc lư vài cái, sau đó hạ xuống giương miệng với Vu Thịnh Ưu,
trong miệng đều là hạt dưa:“ ương ử, ắt ược ồi ~.”
Vu Thịnh Ưu cười gật đầu:“Bắt được a?
Lại đến a.” Nói xong lại một phen tung hạt dưa, lần này nàng không chỉ
tung một hướng, nàng là phía đông tung vài cái, phía tây tung vài cái,
chỉ thấy Cung Viễn Tu vây quanh nàng y phục tung bay, tiếp được toàn bộ
không sót một hạt, Vu Thịnh Ưu làm chuyện xấu, đưa tay sang bên trái:
“Bên này, bên này.” Sau đó đem hạt dưa tung sang bên phải.
Cung Viễn Tu bị lừa, phi thân sang bên
trái, lúc nhận ra quay lại,
hạt dưa đã sắp rơi xuống đất, Vu Thịnh Ưu
nghĩ lần này hắn khẳng định không bắt được, Cung Viễn Tu cư nhiên ngửa
mặt, thân hình là là sát mặt đất lướt đi, mở lớn miệng, đống hạt dưa sắp rơi xuống đất toàn bộ rơi vào miệng hắn.
Lợi hại, như vậy cũng có thể bắt được! Cho dù là Vu Thịnh Ưu cũng nhịn không được sợ hãi than.
Cung Viễn Tu vẻ mặt đắc ý đứng lên, giương một miệng hạt dưa nói:“ ương ử, ắt ược ết ồi ~”
“Phun hết hạt dưa ra rồi hãy nói.”
Cung Viễn Tu phun hết một miệng hạt dưa ra, thực vui vẻ vỗ vỗ tay:“Nương tử, lần nữa đi.”
“Được chú ý nga.” Vu Thịnh Ưu lấy một
nắm hạt dưa, bắt đầu lại một vòng trò chơi ngươi ném ta bắt, ngay tại
lúc hai người đang đùa giỡn vui vẻ, bỗng nhiên một thanh âm nghiêm khắc
xông tới:“Ngươi đang làm cái gì?”
Vu Thịnh Ưu bị thanh âm dọa run lên,
hạt dưa trong tay không cẩn thận bị rơi mất, Cung Viễn Tu nhanh chóng
phi thân tới quỳ xuống, ngẩng đầu, tiếp được, ăn luôn!
“Đại ca!” Cung Viễn Hạ chạy tới, kéo hắn lên trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ngươi coi ca ca ta là cái gì?”
“Cái gì là cái gì?” Vu Thịnh Ưu gãi đầu khó hiểu.
“Ngươi cư nhiên đối với huynh ấy như vậy, ngươi không biết nam nhi dưới trướng có hoàng kim sao?”
Vu Thịnh Ưu cắt ngang:“Người khác dưới gối có lẽ là hoàng kim, hắn, có lẽ chính là cứt chó đi.”
“Ngươi! Ngươi…nữ nhân này thật sự là
không biết tốt xấu, lẽ ra nhị ca hôm nay không nên cứu ngươi về, nhất
định phải cho ngươi ở Khai Phong phủ chịu khổ sở mới đúng.”
“Ngươi! Hừ!” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn, lão Tam này mỗi lần xuất hiện không đánh thì mắng nàng, hắn nghĩ
hắn là ai vậy a? Quản nhiều như vậy:“Tướng công tiếp theo!”
Nói xong lại vung tay ném ra một nắm
hạt dưa, Cung Viễn Tu định phi thân đi tiếp, bị Cung Viễn Hạ một phen
giữ chặt:“Đại ca đừng đi!”
Cung Viễn Tu đang đùa cao hứng, giẫy
khỏi Cung Viễn Hạ, phi thân qua tiếp được hạt dưa, sau đó thực vui vẻ
nhảy trở về nói:“Nương tử nương tử, ta lại bắt được.”
Vu Thịnh Ưu đưa tay vỗ vỗ đầu Cung Viễn Tu khen ngợi, nàng đắc ý quay đầu nhìn mắt Cung Viễn Hạ, Cung Viễn Hạ
cư nhiên cúi đầu, tóc dài đen như mực bị gió đêm thổi bay, hắn chậm rãi
giương mắt, vẻ mặt bi thương nhìn Cung Viễn Tu:“Đại ca…… Vì sao huynh
lại biến thành như vậy?”
Cung Viễn Tu nhìn thấy đệ đệ bộ dáng
thương tâm khó chịu, cuống quít chạy đến trước mặt hắn, cúi đầu hỏi:“Tam đệ, đệ làm sao vậy?”
Cung Viễn Hạ chậm rãi đưa tay, nhẹ
nhàng xoa mặt Cung Viễn Tu, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn Cung Viễn
Tu, hắn mỉm cười, thực chua sót, nụ cười của hắn khiến Vu Thịnh Ưu không biết vì sao nổi da gà.
“Đại ca, huynh biết không? Ta lúc nhỏ
đặc biệt sùng bái đại ca, cảm thấy huynh là người lợi hại nhất trên đời, ta cố ý bắt chước huynh, bắt chước cách ăn mặc, bắt chước cách nói
chuyện, bắt chước bộ dáng đi đường, ta hy vọng ta sau khi lớn lên có thể giống đại ca trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đại ca, ta
hiện tại đã trở thành một nam tử hán chân chính, nhưng còn huynh thì
sao? Huynh sao lại có thể bị một nữ nhân sai sử như vậy chứ? Đại ca, ta
rất thương tâm, đại ca của ta…… Sao có thể bị đối đãi như vậy chứ…… Đại
ca……”
“Thực xin lỗi, ta làm phiền một chút.”
Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên tiến lại gần, đẩy bàn tay của Cung Viễn Hạ đang
chạm trên mặt Cung Viễn Tu ra, sau đó kéo Cung Viễn Tu lui lại từng
bước:“Thật là, nói chuyện là được rồi. Sao lại phải dựa vào gần như vậy, dựa vào gần như vậy còn chưa tính, sao phải sờ tới sờ lui !” Vu Thịnh
Ưu nhìn nhìn vị trí hai người, vừa lòng gật gật đầu:“Được rồi, ngươi
tiếp tục đi.”
Cung Viễn Hạ hung hăng trừng mắt nhìn
Vu Thịnh Ưu, sau đó quay lại nhìn Cung Viễn Tu, vẻ mặt vô lực nói:“Được
rồi, đại ca, huynh nhớ kỹ, huynh là nam nhân, là nam nhân, nam nhân phải đem nữ nhân sai sử , không thể bị nữ nhân sai sử, huynh hiểu không?
Biết không?”
Cung Viễn Tu mở to đôi mắt đơn thuần, có chút mê mang nhìn hắn.
“Đại ca!” Cung Viễn Hạ sải bước đi
nhanh đến, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đáng tiếc Vu Thịnh Ưu so với hắn nhanh hơn một bước, đứng giữa hai người, ba người đứng im như
tượng,trừng mắt nhìn nhau.
Vu Thịnh Ưu thản nhiên ngẩng đầu, nhìn Cung Viễn Hạ nói:“Này, ngươi đừng dạy hư tướng công ta.”
Cung Viễn Hạ hỏi lại:“Ngươi có coi hắn là tướng công sao?”
Vu Thịnh Ưu hừ cười:“Ta a, có một lý luận thật ra cũng giống ngươi.”
“Cái gì?”
“Ta phải đem nam nhân làm kẻ sai sử,
không thể để nam nhân sai sử ta.” Nói xong nàng búng tay nói với Cung
Viễn Tu ở phía sau :“Tướng công, gia quy.”
Cung Viễn Tu ngoan ngoãn lấy ra gia quy, bộ dạng đợi lệnh.
“Gia quy điều thứ ba: Khi Cung Viễn Hạ
cùng nương tử sinh ra mâu thuẫn, lấy lời nương tử làm chuẩn, trái với
điều này phạt quỳ đất ba ngày!
Cung Viễn Tu viết viết viết!
Cung Viễn Hạ tức tức tức!
Vu Thịnh Ưu đắc ý, nhìn Cung Viễn Hạ
tức đến gương mặt biến dạng, ha ha, tiểu thụ, muốn đấu với ta sao! Đại
ca của ngươi hiện tại là của ta!
“Ai da, sao lại đều ở đây?” Cung phu nhân chân thành đi tới.
“Mẫu thân!” Cung Viễn Hạ thấy Cung phu
nhân, lập tức lấy gia quy trong tay Cung Viễn Tu cáo trạng:“Mẫu thân,
người xem nữ nhân này, cư nhiên bắt đại ca viết gia quy như vậy!”
Cung phu nhân liếc mắt xem xét gia quy
một cái, bưng miệng cười:“Đây là chuyện khuê phòng người ta, đứa nhỏ này ngươi tham gia cái gì, chờ về sau ngươi cưới nương tử, nói không chừng
cũng phải viết.”
“Ta sẽ không tìm nương tử! Hừ!” Cung Viễn Hạ tức giận ném gia quy xuống đất, xoay người chạy.
“Đứa nhỏ này, ai…… Khi nào thì mới bình thường đây.” Cung phu nhân lắc đầu.
“Con xem là không bình thường được, luyến huynh phích (1) a!” Vu Thịnh Ưu cũng lắc đầu.
(1* chứng bệnh yêu thương anh trai)
Cung phu nhân ha ha cười, nhìn nhìn
nàng, sau đó vẫy tay với nàng, Vu Thịnh Ưu đi qua, Cung phu nhân lôi kéo nàng đi đến một bên, sau đó lặng lẽ hỏi:“Lần trước con hạ xuân dược
ta…… Có còn không?”
Vu Thịnh Ưu buồn bực ngẩng đầu, nhìn Cung phu nhân vẻ mặt đỏ bừng, nói:“Con chưa hạ xuân dược người a.”
“Ngày đó không phải con nói hạ dược ta sao? Chẳng lẽ đêm đó con không hạ?”
“Con chỉ là nói, con sao có thể hạ dược bà bà chứ.”
“Con thực không hạ?”
“Con thề.”
Cung phu nhân mặt xoát xoát đỏ, lẩm bẩm:“Kia… vì sao đêm đó……”
“Đêm đó làm sao vậy?” Vu Thịnh Ưu nghe thấy hỏi.
“Khụ, không có việc gì!” Cung phu nhân lắc lắc vân tay áo, bỏ lại một câu “các con sớm một chút nghỉ ngơi” rồi bỏ chạy.
Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng bà chạy trối chết lắc đầu:“Đều nói nữ nhân bốn mươi như hổ, quả nhiên không sai a.”
“Nương tử, nàng nói cái gì như hổ?”
“Nương ngươi.”
“Nương ta làm sao vậy?”
“Như hổ.”
“Vì cái gì như hổ?”
“Đói khát.”
“Kia… Viễn Tu đi đưa nương chút thức ăn ?”
“Không cần, cha ngươi hẳn là có thể cho nàng ăn no……” Vu Thịnh Ưu nói xong nói xong bỗng nhiên lấy ra một viên
thuốc, đưa cho Cung Viễn Tu: “Ăn.”
“Nga.” Cung Viễn Tu nhìn nhìn viên
thuốc đen xì, to như đầu ngón tay cái trên tay nương tử, gãi gãi đầu
nói:“Nương tử, Viễn Tu còn không đói khát, không cần ăn.”
“= =” Vu Thịnh Ưu híp mắt yên lặng nhìn hắn.
Cung Viễn Tu bĩu môi, há mồm, bỏ viên thuốc vào miệng, nuốt vào:“Ăn xong rồi!”
Vu Thịnh Ưu hỏi:“Cảm giác thế nào?”
“Cảm giác…… Rất đắng.” Cung Viễn Tu nói xong, liền thẳng tắp ngã xuống!
—————– tiểu kịch trường —————–
Mỗ Nguyệt: Ngươi cho hắn ăn gì?
Vu Thịnh Ưu: Dược.
Mỗ Nguyệt: Không phải độc dược?
Vu Thịnh Ưu: Không phải.
Mỗ Nguyệt [ yên tâm ]: May quá, may quá.
Vu Thịnh Ưu bình tĩnh nói: Là dược ta chế.
Mỗ
Nguyệt:…… A a a a a a a! Kia chẳng phải là so với độc dược còn độc hơn
sao! Tiểu Tu Tu của ta mới nói được vậy đã ngất! A a a! Ngươi trả ta nam chủ! Ngươi trả ta nam chủ! Ta liều mạng với ngươi!