Đêm mùa hạ, ánh trăng sáng tỏ.
Bầu trời đầy sao.
Vu Thịnh Ưu duỗi hai tay, nằm trên cỏ,
nàng lẳng lặng mở to mắt, nhìn trên bầu trời ngân hà sáng lấp lánh, gió
đêm thổi tới, mang theo hương cỏ xanh.
Cung Viễn Tu vẫn nằm bên người nàng,
đột nhiên ngồi dậy, ghé đầu ngăn trở tầm mắt của nàng, nhỏ giọng
hỏi:“Nương tử, nàng đang nhìn cái gì vậy?”
“Ngắm sao.” Vu Thịnh Ưu miễn cưỡng trả
lời, nàng vừa rồi là nhìn sao, hiện tại, là nhìn hắn, ban đêm Cung Viễn
Tu tuấn mỹ tựa như tinh linh của đêm tối, toàn thân như tản ra ánh sáng
hoa lệ, ánh mắt hắn ở trong bóng đêm sáng ngời, giống như ánh sao trên
trời, trên người hắn có mùi hương của cỏ, Vu Thịnh Ưu đưa tay, nhẹ nhàng , cẩn thận lấy cỏ bám trên người hắn ra.
Cung Viễn Tu vẫn không nhúc nhích để
nàng nhặt , hắn giống như con chó nhỏ được chủ nhân nựng, thoải mái híp
mắt lại, thân mình cũng dần dần mềm đi, một nửa người dựa trên người Vu
Thịnh Ưu. Hắn nhẹ nhàng cọ cọ người bên dưới, oa…… Nương tử thật ôn nhu, nương tử như vậy, Viễn Tu rất thích.
Vu Thịnh Ưu cánh tay hơi cứng một chút, có chút buồn bực nhìn người đang cọ loạn phía trên, nhu nhu cái mũi,
xấu hổ khụ một tiếng, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Được rồi, được
rồi, ngủ đi. Ngày mai còn phải tiếp tục đi.”
“Viễn Tu không muốn ngủ, Viễn Tu muốn cùng nương tử ngắm sao.”
“Nhìn ngắm, mặc kệ là nhìn cái gì, ngươi dù sao cũng phải xuống khỏi người ta.”
Cung Viễn Tu có chút luyến tiếc, lại cọ cọ hai cái, mới xoay người xuống, cùng nàng nằm song song.
Hai người im lặng không nói gì duỗi tay, nhìn trời sao.
“Nương tử, nàng đang nhìn ngôi sao nào?”
“Ngôi sao kia!”
“Ngôi sao kia là ngôi sao nào?”
“Chính là ngôi sao kia thôi.” Vu Thịnh Ưu nâng ngón tay chỉ một ngôi sao.
Cung Viễn Tu dùng sức nhìn cũng không rõ nàng chỉ ngôi sao nào.
“Quên đi, chúng ta tự nhìn sao của mình.” Vu Thịnh Ưu buông tha thu tay lại.
“Không cần, ta muốn cùng nương tử xem chung một ngôi sao.” Cung Viễn Tu cố chấp nói.
“Được được, sợ ngươi, ngươi tìm một ngôi sao, ta và ngươi cùng nhau xem.”
“Được, chúng ta xem sao Tử Vi đi.” Cung Viễn Tu vui vẻ chỉ lên bầu trời nói.
“Ừm! Sao Tử Vi thật xinh đẹp.” Rõ ràng ngữ khí có lệ.
“Lại nhìn sao Thiên Xá.” Vui rạo rực .
“Ừm, sao Thiên Xá thật đẹp.” Ngẩng đầu
nhìn trời, hoàn toàn không biết giữa bầu trời đầy sao, sao nào là sao
Thiên Xá. Chính là nỗi khổ của kẻ thiếu hiểu biết!
“Xem sao Ngọc Đường.”
“Ừm, rất đẹp.”
“Hì hì.” Cung Viễn Tu vui vẻ lại chỉ một ngôi sao.
Cách đó không xa, vẫn nhắm mắt lại, Cung Viễn Hàm cũng nhẹ nhàng mở mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía ngôi sao Cung Viễn Tu vừa nói.
Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt ba người, cùng nhìn về một phương hướng, trên khóe môi đều mang theo vẻ tươi cười……
Tối nay trời sao tuyệt vời như vậy……
Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời! Mà nếu là thời khắc tuyệt vời, lại luôn có những kẻ không biết tiến lên phá hư!
Trong bóng đêm, đột nhiên xuất hiện
mười mấy hắc y nhân, người người che mặt đeo đao, sát khí đầy mặt, phóng về phía ba người, thân như tên bay, vô thanh vô tức.
Ngón tay đang chỉ sao của Cung Viễn Tu
bỗng nhiên buông xuống, xoay người lăn một vòng, một tay vươn ra, ôm lấy Vu Thịnh Ưu lăn tiếp hai vòng, chỗ bọn họ vừa nằm, đã có ba thanh đao
chém xuống!
Cung Viễn Hàm xoay người, đưa tay ngăn lại công kích của hai hắc y nhân.
Hắc y nhân đánh lén vừa nhanh lại vừa
hiểm, động tác giống như quỷ mị, Cung Viễn Tu, một tay kéo Vu Thịnh Ưu,
một tay cầm bảo kiếm, bảo kiếm sắc đen huyền, ánh kiếm như thiểm điện,
vừa che chở người bên cạnh lại vừa có thể tung hoành giữa đám hắc y.
Cung Viễn Hàm rút nhuyễn kiếm từ bên
hông, mũi kiếm màu trắng bạc, tiêu sái vũ lộng dưới ánh trăng, liên tục
đánh lui hai hắc y nhân lại, liền cùng Cung Viễn Tu hợp lại một chỗ, hai người ăn ý mười phần, một công một thủ, kiếm chiêu sạch sẽ lưu loát,
kiếm quang đảo qua, hắc y nhân đều ngã gục.
Vu Thịnh Ưu được hai người che ở giữa,
chủy thủ gắt gao nắm trong tay, mỗi lần có người xuất thủ với nàng, nàng đều khẩn trương nâng kiếm chém tới, nhưng mỗi lần đều không đợi đến
lượt nàng chém, người chém nàng nếu không phải bị Cung Viễn Tu chém ngã, thì là bị Cung Viễn Hàm giải quyết, Vu Thịnh Ưu cầm chủy thủ khoa tay
múa chân loạn lên, lại không hề đối chiêu với một hắc y nhân nào, tâm
trạng nàng cũng chuyển biến từ khẩn trương đến an tâm đến nhàm chán,cuối cùng là thầm oán!
Uy uy, đám hắc y nhân này võ công không được tốt lắm a, ngươi xem bốn kẻ kia xem, Viễn Tu chỉ chém một cái là
ngã cả bốn, lại nhìn hai tên này, Viễn Hàm một chưởng thôi là đánh bay
cả hai, bởi vậy có thể thấy được! Đám sát thủ này thật sự là kém a! Cũng chỉ bằng trình độ với nàng, nếu từng người một đi ra đấu với nàng, nói
không chừng nàng còn có thể thắng, nàng cũng muốn có thể chém vài đao,
Vu Thịnh Ưu nhìn chỉ thấy trước mắt kiếm quang bốn phía, bóng người
nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát, đội hắc y nhân kia toàn bộ đều bị
đánh bại, đứt tay đứt chân, không thể nhúc nhích.
Chiến đấu, không thể nghi ngờ, phe Vu Thịnh Ưu chiến thắng!
Vu Thịnh Ưu vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ vào
một sát thủ nói:“Cái gì thế này, lấy trình độ này mà dám làm sát thủ?
Kính nhờ, trở về huấn luyện bộ đội thêm mười năm nữa đi.”
Nhìn Cung gia hai huynh đệ thu hồi bảo
kiếm, Vu Thịnh Ưu lại cảm thán lắc đầu, ai, ngay cả cơ hội xuất thủ một
lần cũng không cho ta! Thật sự là không có ý nghĩa, bất quá…… Bọn họ
cũng không cần soái như vậy a!
Đúng lúc này, nói thì chậm mà xảy ra
thì nhanh, một sát thủ giả bộ bất tỉnh bỗng nhiên lao về hướng Vu Thịnh
Ưu, Vu Thịnh Ưu trừng lớn mắt, mắt thấy hắc y nhân đã tiến sát trước
mặt, nàng lại hoàn toàn không kịp phản ứng, một thân ảnh màu lam lao tới che trước mặt nàng, vung tay đỡ lấy lưỡi đao, một thân ảnh màu trắng
phi tới, một chưởng đánh bay hắc y nhân ra ngoài, hắc y nhân run run
giãy hai cái, lập tức bất động .
“Viễn Tu, tay ngươi!” Vu Thịnh Ưu đau
lòng kéo tay Cung Viễn Tu qua nhìn, tay hắn bị đao cắt trúng, lộ ra cả
thịt hồng , máu từ vết thương lại không chảy ra, Vu Thịnh Ưu cẩn thận
kiểm tra miệng vết thương.
“Thế nào?” Cung Viễn Hàm hỏi.
“Có độc.” Vu Thịnh Ưu cau mày trả lời.
“Vậy ngươi…… Có thể trị được chứ?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo vẻ không tín nhiệm.
“Yên tâm, giao cho ta đi.” Nói xong
cuống quít kéo Cung Viễn Tu tới bờ sông, trước dùng nước rửa sạch miệng
vết thương của hắn, sau đó xuất ra ngân châm
tùy thân, hạ vài châm xuống mấy huyệt đạo trên tay hắn.
Bộ ngân châm di độc thuật này, là môn
võ công nàng vô cùng dụng tâm học, đối với bộ châm pháp này, nàng vẫn
rất tin tưởng tay nghề của mình .
Nửa khắc sau, máu đen từ miệng vết thương của hắn chảy ra, tới khi máu đỏ tươi trở lại, nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lấy ra một viên Thanh Độc Hoàn do đại
sư huynh đặc chế cho hắn ăn. Nàng mới hoàn toàn yên tâm. Lấy ra thuốc
trị thương, rắc vào lòng bàn tay hắn, lại lấy ra khăn tay, gắt gao băng
lại vết thương của hắn. Nàng giương mắt, phi thường đau lòng lại mang
theo một tia trách cứ nhìn hắn nói:“Đứa ngốc. Sao lại dùng tay đỡ chứ?”
Cung Viễn Tu toàn bộ quá trình đều thực nhu thuận, lúc này trừng mắt nhìn, nghĩ đến một màn vừa rồi, đao của
hắc y nhân chỉ còn cách nương tử một khoảng, vừa nghĩ tới đây, hắn lại
sợ hãi, thành thực trả lời:“Ta nhìn thấy người nọ dùng đao chém nương
tử,khẩn trương quá nên quên hết , chỉ nghĩ phải đỡ lấy đao kia, không
thể để nó làm nương tử bị thương.”
Vu Thịnh Ưu dừng lại động tác băng bó,
có chút xuất thần nhìn hắn, nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, liền theo bản
năng lao tới, không quan tâm tới chính mình có thể bị thương hay không,
ngay cả một tia do dự đều không có, hắn…… Hắn sao lại có thể ngu như
vậy, sao có thể ngốc như vậy ,lại đáng yêu như vậy. Vu Thịnh Ưu cảm động cúi đầu, đang cầm tay hắn, nhìn vết thương trong lòng bàn tay hắn, quả
thực cảm động muốn khóc, trong lòng có một loại cảm xúc kích động mãnh
liệt. Đưa tay thắt thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, nàng cúi đầu,
nâng tay hắn lên, không hề tạp niệm, cách khăn tay, hôn thật chân thành
tha thiết xuống vết thương của hắn.
“Nương tử…… Nàng đang làm gì?” Cung
Viễn Tu có chút đỏ mặt nhìn nàng, cách khăn tay hắn cũng có thể cảm giác được môi nàng ấm áp, trong nháy mắt nàng cúi đầu nhắm mắt kia, tâm hắn
đột nhiên cấp tốc nhảy lên, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
“Nương tử.Viễn Tu hôm nay có tính là
bảo hộ nàng không?” Cung Viễn Tu dưới ánh trăng cúi đầu nhẹ giọng hỏi,
thanh âm hắn rất nhẹ, mang theo ba phần cẩn thận, bảy phần chờ mong.
“Tính!” Vu Thịnh Ưu, ngẩng đầu, ánh mắt của nàng ướt át, miệng tươi cười khoái hoạt, nàng dùng thanh âm thực
kiêu ngạo nói:“ Tướng công của ta hôm nay thực anh dũng bảo hộ ta.”
Cung Viễn Tu lộ ra tươi cười vui vẻ,
tựa như đứa nhỏ được một phần thưởng lớn, vẻ tươi cười sáng lạn mang
theo hồn nhiên trong suốt khoái hoạt.
Gió núi thổi qua, mái tóc dài của nàng
nhẹ nhàng bay trong bóng đêm, có chút nghịch ngợm buông trên khuôn mặt
nàng, hắn nâng tay, nhẹ nhàng vén tóc nàng về phía sau, nàng tâm niệm
vừa động, bỗng nhiên vươn tay,ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Hắn thân mình tiến lại, hơi hơi tới gần nàng, trong mắt của nàng có một tia khẩn trương, lại dị thường lóe
sáng, nàng động tác thong thả, vươn người qua, ở bên môi của hắn hạ
xuống một cái hôn, rất nhẹ nhàng , bọn họ đôi môi chạm nhau, ôn nhu ,
mềm mại , hai người chỉ chạm khẽ như vậy, cũng không có động tác dư thừa khác.
Dưới ánh trăng, bên hồ sen, hai người
đều bị nụ hôn mềm nhẹ,ngọt ngào này, khiến cho mê say nhẹ nhàng híp mắt, một lát sau, nàng nhẹ nhàng lui lại, quay sang, khuôn mặt có một tia đỏ ửng, dưới ánh trăng càng lộ rõ vẻ thẹn thùng.
“Nương tử……” Cung Viễn Tu chậm rãi mở
mắt, có chút ngây ngốc,đưa tay, sờ sờ khóe miệng, tim đập loạn, hắn có
chút khẩn trương hỏi:“Đây là cái gì?”
Vu Thịnh Ưu nhếch miệng, cười khẽ:“Đây là thưởng cho.”
“Thưởng cho?”
“Ừm! Ngươi bảo hộ ta, cho nên thưởng
cho ngươi.” Vu Thịnh Ưu khó chịu nhíu mày, cơ hồ có chút hung ác
hỏi:“Như thế nào, không thích sao?”
Nàng gắt gao nhìn hắn, giống như nếu hắn nói không thích, nàng lập tức có thể ăn hắn.
Cung Viễn Tu híp mắt, thực dùng sức gật gật đầu:“Thích! Viễn Tu thực thích.”
“Vậy cũng không tệ lắm.” Vu Thịnh Ưu
dùng sức cố gắng ngậm miệng, nhưng mà chịu đựng, chịu đựng vẫn là nhịn
không được cùng Cung Viễn Tu lộ ra vẻ tươi cười, ngọt ngào giống như ăn
mật đường.
Ngày thứ hai sáng sớm, Cung Viễn Tu kéo Cung Viễn Hàm qua nhỏ giọng hỏi:“Nhị đệ, hắc y sát thủ có còn đến không?”
“Hẳn là còn có thể đến, bọn họ không
thực hiện được mục đích sẽ không bỏ qua, đại ca huynh không cần lo
lắng.” Cung Viễn Hàm vừa mới chuẩn bị trấn an vài câu, đã thấy Cung Viễn Tu vẻ mặt hưng phấn, còn mang theo chờ mong hỏi:“Sẽ đến sao? Khi nào
thì đến?”
“Này… ta cũng không biết.”
“Hôm nay sẽ đến sao?”
“Ách……” Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Cung Viễn Hàm chỉ có thể gật đầu nói:“Hẳn là sẽ đến đi.”
Một ngày trôi qua, Hắc y nhân không tới.
Ngày thứ ba:
“Nhị đệ, Hắc y nhân hôm nay sẽ đến sao?”
“…… Hẳn là sẽ như vậy đi.”
Một ngày trôi qua, Hắc y nhân vẫn không tới.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu……
Hắc y nhân vẫn không tới, Cung Viễn Tu uể oải nhìn sơn đạo, ai! Hắc y nhân như thế nào còn chưa xuất hiện?
Đến đi, hắn có thể có cơ hội bảo hộ nương tử , vậy là có thể…… Nghĩ đến đây, mặt hắn hơi hơi đỏ lên!
Hắc hắc……
Hắc y nhân mau tới đi! (Viễn Tu ca đáng yêu ghê ^^)