Nhìn theo nam nhân biến thái rời đi, Vu Thịnh Ưu không khỏi mở miệng hỏi:“Lão biến thái này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Hắn?” Vu Thịnh Bạch nhếch miệng châm chọc cười:“Hắn muốn giữ nhan, trường sinh bất lão.”
“Nga, việc này mọi người đều muốn a.” Vu Thịnh Ưu nhíu mày:“Kia cùng nhà chúng ta có quan hệ gì?”
“Cùng nhà chúng ta quan hệ rất lớn a.”
“Sao?”
“Chuyện này nói ra rất dài……”
Thì ra, giang hồ đồn đại đều không phải là tin đồn vô căn cứ, Thánh Y phái “Thánh Y Bảo Điển” quả thật ghi lại
phương thuốc trường sinh bất lão mà mấy trăm năm trước đã biến mất, vừa
vặn lại là thần y thế gia, đương nhiên biết chỗ tốt cũng như nguy hại
của phương thuốc này, Thánh Y phái đại chưởng môn thứ mười ba vốn định
hủy đi sách này, nhưng mà,một là sách này quả thật là bảo vật, thứ hai,
một thứ nếu tồn tại, tất nhiên có giá trị cùng sứ mệnh của nó, thứ ba,
thân là thần y quả thật cũng luyến tiếc hủy đi một phương thuốc tuyệt
thế như vậy.
Hắn càng nghĩ, cuối cùng quyết định đem phương thuốc ghi lại thuật trường sinh bất lão kia, đặt ở phong thư,
phong ấn tại mật thất, cũng dặn hậu nhân, Thánh Y phái không đến thời
điểm diệt môn nhất định không thể mở phong thư ra.
Đã qua mấy trăm năm, mọi người sớm quên đi thuốc trường sinh bất lão, ngay cả chưởng môn Thánh Y phái cũng
không biết phương thuốc ở ngay chính mật thất nhà mình.
Mãi cho đến mười hai năm trước, Vu Hào
Cường,cha của Vu Thịnh Ưu chịu sự ủy thác của Thành Hoa Khanh bạn lão,
thu bát công tử của hắn làm đồ đệ thứ tư của mình, sự tình bỗng nhiên
biến động.
Nói lại yêu cầu thu đồ đệ của Vu Hào
Cường rất cao, thứ nhất phải có tướng mạo xuất chúng, thứ hai phải có
đầu óc thông minh lanh lợi, thứ ba phải chịu khó dụng công học tập.
Vu Hào Cường dựa vào ba điều kiện này,
thu được ba đồ đệ trước có thể nói là nhân trung long phượng, muốn tài
có tài,muốn mạo có mạo, nhưng chỉ có tính cách thật sự quá mức quỷ dị,
đại đồ đệ Vu Thịnh Thế lạnh lùng lãnh khốc, cũng không cùng người nhiều
lời một câu, nhị đồ đệ Vu Thịnh Bạch có nói nhiều hơn, nhưng lại phóng
đãng không kềm chế được, hoàn toàn một bộ dạng họa thủy, tam đồ đệ Vu
Trung Hạ quả thật không như thế, nhưng lại quá mức quái gở âm lãnh.
Đồ đệ người người đều tốt, nhưng cũng không người nào đủ làm tri kỷ.
Mà tứ đồ đệ Vu Thịnh Văn từ nhỏ lại ôn
nhu thiện lương săn sóc, kính cẩn nghe theo, chọc người thích, cho nên
Vu Hào Cường quả thật vô cùng thích hắn,dốc lòng truyền thụ một thân y
thuật cho hắn, mọi nơi trong Thánh Y phái đều cho phép hắn tới,kể cả mật thất!
Vu lão cha cơ hồ muốn bồi dưỡng hắn làm con rể, Vu lão cha nghĩ, Ưu nhi nhà hắn cùng Thịnh Văn môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, thật tốt a, rất xứng, làm cho người ta yên tâm a! Ngày sau hắn có nhắm mắt cũng không
lo lắng nữ nhi bị khi dễ.
Cũng không biết vì sao, Vu lão cha lúc nào cũng lo lắng không gả được con gái, hoặc là gả đi lại bị người ta hưu trở về.
Nhưng sau lại…… Không nói mọi người cũng biết.
Có lẽ Vu lão cha đời này hối tiếc nhất chính là chuyện thu lục đồ đệ Vu Tiểu Tiểu.
Nói lại, mùa hè năm ấy Vu Thịnh Văn
mười hai tuổi, một mình tới mật thất Thánh Y phái xem sách thuốc ,
nghiên cứu dược, chính là do cơ duyên xảo hợp, hắn phát hiện phong thư
có phương thuốc trường sinh bất lão, mở ra đọc xong, biết chính mình đã
xem tới thứ cấm kỵ, có thể đưa tới đại họa, ngay tại thời điểm hắn không biết làm sao, Vu Thịnh Bạch từ bên ngoài tiến vào tìm hắn, nói phụ thân hắn đến thăm, bảo hắn nhanh chóng tới gặp.
Hắn vội vàng đáp ứng, trong lúc hoảng
hốt liền đem phong thư nhét vào túi, chính bởi như vậy, phương thuốc
trường sinh thông qua Vu Thịnh Văn rơi vào tay Thành Hoa Khanh.
Thành Hoa Khanh lấy được phương thuốc,
vui vẻ không thôi, nhưng lại cũng phiền não vô số, phương thuốc này tuy
rằng là bảo bối, nhưng hắn lại không hiểu rõ vị thuốc, giống như xem
trộm máy tính lại không biết mật mã, hắn cầm phương thuốc nhìn lên nhìn
xuống vẫn không rõ! Cho dù hỏi đại phu bình thường, bọn họ cũng mơ mơ hồ hồ không hiểu.
Hỏi Vu Thịnh Văn, hắn cũng chưa hiểu rõ hết, xem ra, tri thức cao siêu vẫn cần người chuyên nghiệp giải đáp,
hắn biết với tính tình Vu Hào Cường, nhất định sẽ không hợp tác chế
thuốc trường sinh bất tử với lão.
Cho nên, hắn dùng thời gian mười năm, tỉ mỉ bày kế hoạch này, đem Thánh Y môn một mẻ lưới bắt hết!
“Có vấn đề!” Bé Vu Thịnh Ưu ngoan ngoãn giơ tay đặt câu hỏi:“Với cái loại chỉ số thông minh thấp đến biến thái
của hắn,có thể bày ra kế hoạch gì a?”
“Hắn cũng không có được kế hoạch gì thông minh.” Tam sư huynh hừ lạnh.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày:“Vậy sao các ngươi còn bị bắt!”
Vu Tiểu Tiểu vừa nghe lời này liền bạo
phát, vẻ mặt oán hận nguyền rủa nói:“Còn không phải hắn dùng gian kế!
Cái thứ không biết xấu hổ kia,nếu còn để ta nhìn thấy, ta không thể
không giết hắn, ta nhất định phải cạo sạch tóc hắn, xé nát mặt hắn, móc
tim gan tì phế thận của hắn, lôi ruột hắn ra dùng sức thắt thắt thắt
trước mặt hắn……”
Vu Thịnh Ưu nghe thấy nhịn không được
run lên, lôi kéo ống tay áo Vu Thịnh Bạch nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Tiểu làm
sao vậy? Sao lại biến thành bạo lực như vậy ? Nhớ rõ trước kia hắn không phải như thế a.”
Vu Thịnh Bạch lắc đầu nói:“Ai, còn không phải tứ sư huynh muội làm chuyện tốt sao.”
“Nga?” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt bát quái nhìn hắn, ánh mắt thúc giục hắn, nói mau a!
Vu Thịnh Bạch lắc đầu, bắt đầu balabala, nói sự tình từ đầu đến cuối.
Hóa ra trong các sư huynh đệ, người đầu tiên bị bắt chính là Vu Tiểu Tiểu, quá trình bị bắt rất đơn giản, tình
nhân có ước hẹn, nguyệt hạ hoa tiền*, bốn bề vắng lặng, tứ sư huynh đối
với hắn hôn nhẹ ,ôm một cái ,sờ sờ thoát thoát, ở thời khắc hắn ân ân a a dục vọng nguyên thủy cực kỳ xúc động, bỗng nhiên sau đầu đau đớn, trước mắt tối đen lập tức hôn mê! Tới khi tỉnh lại đã ở trong hố này.
(* nguyệt hạ hoa tiền: dưới trăng trước hoa,ý chỉ cảnh đẹp nên thơ, trai gái hò hẹn đi ngắm trăng xem hoa để tình tự với nhau.)
Vu Thịnh Ưu gật đầu nói:“Nói cách khác, hắn là bị sắc dụ bắt .”
“Đúng vậy.”
Chậc chậc…… Đây là chuyện xưa một âm hiểm công phản bội một si tình thụ a.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, trừng mắt nhìn Vu Thịnh Bạch:“Vậy nhị sư huynh, huynh vì sao lại bị bắt , huynh cũng trúng sắc dụ thuật?”
Vu Thịnh Bạch nâng tay gõ nàng một
chút, xoa mũi khẽ cười nói:“Muội cũng biết, lão hổ cũng có thời điểm ngủ gật, người luôn luôn có thời điểm sơ sẩy a, minh thương dễ tránh……”
Vu Trung Hạ khinh bỉ liếc hắn một cái
châm chọc nói:“Nói nhiều như vậy để làm chi? Cuối cùng còn không phải
cũng đứng trong hố này.”
“Người nào đó so với ta dường như còn sơ sảy hơn.” Vu Thịnh Bạch khó chịu trừng hắn.
“Hừ, sơ sảy ít hay nhiều cũng là sơ sảy, dù sao kết quả cũng giống nhau, quá trình ai để ý.”
“Cũng đúng.” Nhị sư huynh cười
khẽ:“Chúng ta lần này đều bại bởi lão Tứ, đáng chết! Thật đúng là không
thể nhìn người, ta vẫn nghĩ gian tế là đệ kia.”
“Ta cũng tưởng huynh.”
Hai người đồng thời thở dài, bị bắt còn chưa tính, còn ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, nhưng cũng không thể trách
Vu Trung Hạ hoài nghi nhị sư huynh, thời điểm Vu Thịnh Văn đưa ra chứng
cớ nói ra y là đại công tử của Quỷ Vực môn, hắn không thể không nghi ngờ y là gian tế.
Mà Vu Thịnh Bạch tự nhiên biết gian tế
không phải là mình, ở trong bản môn,kẻ âm trầm, hành vi quỷ dị, tính
tình cổ quái nhất chính là lão Tam, hơn nữa hắn còn nhằm vào mình như
thế, hắn cư nhiên không nghĩ là lão Tứ ở giữa châm ngòi ly gián kế!
Nội đấu mới nguyên nhân đầu sỏ khiến cho bọn họ cuối cùng bị một mẻ lưới bắt hết a.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, ai có thể nghĩ đến…… Nội gian cư nhiên là lão Tứ đâu!
“Hai người các huynh đều là kẻ ngốc! Ta không ở nhà, ta cũng biết nội gian là tứ sư huynh.” Vu Thịnh Ưu phe
phẩy ngón tay, vẻ mặt ‘các huynh cũng chưa lợi hại bằng ta’.
“A? Vì sao?”
“Bởi vì người cười càng ôn nhu, lại
càng là kẻ một bụng ý xấu!” Vu Thịnh Ưu khẳng định gật gật đầu, đây là
chuyện nàng hiểu rõ nhất qua
những ngày trải nghiệm ở Cung gia. (hắc hắc,Hàm ca chắc đang phải hắt xì a)
“Tiểu sư muội thật ra rất hiểu ta.” Một thanh âm ôn nhu mà trầm thấp từ miệng hố truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nhân vật chính mà bọn họ thảo luận đang mang theo ôn hòa tươi cười, ôn nhu nhìn bọn họ.
Vu Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn vẻ mặt
phẫn nộ, chỉ vào hắn, há mồm phun ra một miệng lời thô tục, mỗi một câu
không phải trực tiếp hỏi thăm tổ tông hắn, thì là ân cần thăm hỏi hắn
chuyện ăn uống sống chết.
Tứ sư huynh nhẹ nhàng nhăn lại tuấn mi, phi thân bay xuống, y bào tung bay tóc đen tung bay, vẫn tuấn mỹ vô
song như trước, hắn dừng trước mặt Vu Tiểu Tiểu, cúi đầu cười khẽ nhìn
hắn, nâng ngón tay, dùng động tác thực ái muội đặt tại môi Vu Tiểu Tiểu
nói:“Tiểu Tiểu ngoan, không được nói thô tục nga, như vậy ta không thích đâu.”
Vu Tiểu Tiểu sửng sốt một chút,‘Xoát’
vẻ mặt đỏ bừng, mạnh mẽ lui ra phía sau từng bước, dùng sức lấy tay lau
miệng, ánh mắt oán hận nhìn hắn, há miệng muốn mắng lại tức giận ngậm
miệng lại, hầm hừ đi qua một bên, một cước đá người hầu mang bát canh gà hầm nhân sâm tới lăn dưới đất mấy vòng.
Tứ sư huynh lắc đầu, trong mắt mang
theo tươi cười vừa lòng, hắn đi đến trước mặt Vu Thịnh Ưu, ngồi xổm
xuống, lấy ra một lọ thuốc mỡ, cái chai vừa mở ra liền tản mát ra một
mùi hương dễ ngửi, hắn nhìn nàng nhẹ giọng nói:“Nghe phụ thân nói muội
bị thương, ta liền tới đây nhìn xem.”
“Cần ngươi giả hảo tâm?” Vu Thịnh Ưu
trừng mắt nhìn hắn:“Ngươi cư nhiên có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện
gì, tới đây thăm ta! Ta biến thành như vậy còn không phải đều là ngươi
làm hại? Đều là ngươi!”
“Ta cũng không muốn thương tổn mọi người.”
“Nhưng đã thương tổn rồi.”
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Thật có lỗi.”
“Không cần xin lỗi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ trả thù !”
Vẻ ôn nhu tươi cười trên mặt tứ sư
huynh cương một chút, chậm rãi biến thành âm trầm, Vu Thịnh Ưu chưa từng thấy tứ sư huynh có loại biểu tình này, có lẽ, đây mới là gương mặt
thật của hắn. Đây mới đúng!
Tứ sư huynh hơi hơi hí mắt, liếc mắt
nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói:“Có lẽ mọi người cảm thấy ta sai
lầm, ta thực xin lỗi mọi người, nhưng chẳng lẽ mọi người không muốn sao? Trường sinh bất lão, sánh cùng trời đất, thọ cùng nhật nguyệt…… Sư phụ, tiểu sư muội, các người đều là thân nhân của ta, ta không muốn cùng mọi người xa cách; Tiểu Tiểu, chúng ta luôn luôn cùng nhau, xem mặt trời
mọc, mặt trời lặn, xem xuân hạ thu đông, đi khắp chân trời góc biển……
Chẳng lẽ không được sao?”
Bốn phía một trận yên lặng, thuốc trường sinh bất lão a…… Nếu có người nói không muốn, thì chính là kẻ dối trá nhất thế gian.
Đột nhiên,
Một trận cười khẽ châm chọc từ miệng
nhị sư huynh phát ra, phượng mắt híp lại, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi
nói thực dễ nghe, nhưng cả ngươi và chúng ta đều biết, bằng số kỳ trân
dược liệu hiện có, chỉ có thể chế ra hai viên thuốc, xin hỏi, hai viên
thuốc này là cho ngươi cùng Tiểu Tiểu bỉ dực song phi*? Hay là ngươi
cùng cha ngươi thọ cùng trời đất đây?”
(* bỉ dực song phi: cùng kề vai sát cánh)
Tứ sư huynh chọn mi nhìn lướt qua Vu Thịnh Bạch, hai mắt thoáng chốc ngoan quang (ngoan: ngoan độc) bắn ra bốn phía:“Vu Thịnh Bạch, biết không? Ta ghét nhất là bộ dáng tự cho là mình thông minh của ngươi.”
“Cũng vậy.”
“Hừ. Thủ hạ bại tướng.”
Vu Thịnh Bạch nhún vai, tuyệt không tức giận, quả thật là chính mình sơ sót, nhưng mà…… Thua một lần không có
nghĩa là thua cả đời, chỉ cần hắn còn sống còn có cơ hội gỡ vốn.
“Ta cho các ngươi thời gian một tháng,
làm ra thuốc trường sinh bất lão, hơn một ngày, ta liền giết một người,
ta sẽ ở trước mặt các ngươi từng chút từng chút tra tấn thê nhi các
ngươi đến chết.” Tứ sư huynh vẻ mặt âm ngoan:“Đúng rồi, tiểu sư muội,
muội biết không? Ta cùng phụ thân đã quyết định, hai viên thuốc đó, sẽ
cho muội ăn một viên.”
“Đưa…… Cho ta?” Vu Thịnh Ưu trừng lớn ánh mắt.
Lời vừa nói ra, mọi người lộ vẻ kinh sắc.
“Đương nhiên là cho muội ăn, nếu không các sư huynh nhà muội chế cho ta độc dược thì sao?”
Hóa ra…… Là lấy nàng để thí nghiệm
thuốc, để cho nàng ăn trước, nếu thất bại, chết cũng là nàng chết! Nhưng mà…… Nếu thành công thì sao?
“A! Ta không cần ăn!” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn quát:“Nếu ta và các ngươi cùng nhau trường
sinh bất lão, không bằng hiện tại ta chết luôn!”
“Chuyện này không phải do muội.” Tứ sư huynh nói xong, phất tay nói:“Người tới, đưa nàng tới nhà giam.”
“Ta không đi! Ta không đi! Ta muốn cùng các sư huynh ở cùng một chỗ.” Vu Thịnh Ưu ra sức giãy dụa.
“Sư muội ngoan.” Tứ sư huynh đi qua ,
ôn nhu nhu nhu tóc của nàng giống như trước đây, nhẹ giọng nói:“Muội ở
tại đây các sư huynh không có tâm trí làm việc.”
Chết tiệt! Người này quả thực biến thái giống phụ thân hắn, lúc thì ôn nhu như nước, lúc lại âm lãnh dọa người! Biến thái a!
Hai hắc y nhân kéo Vu Thịnh Ưu vào nhà
giam theo lệnh Vu Thịnh Văn, nhà giam cư nhiên lại chạm rỗng , dùng dây
thừng treo một ngôi nhà ngỗ trên vách đá làm nhà tù, nhà tù này thực đặc thù, trừ bỏ sàn và trần,còn lại tất cả đều là dùng gỗ làm thành rào
chắn, quả thực chính là một cái lồng chim! Bên cạnh nhà giam của nàng,
còn có phòng giam riêng biệt của ba vị chị dâu cùng hai đứa nhỏ sinh đôi bốn tuổi, con của đại sư huynh!
“Ưu Nhi.” Chúng chị dâu đồng thời lo lắng kêu nàng.
“Ngũ cô.” Hai đứa cháu vui vẻ kêu nàng.
“Đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, nhóm tiểu bảo bối.” Vu Thịnh Ưu cũng thực kích động lay rào chắn.
Thân nhân gặp lại, một cảnh náo nhiệt a.
Mà phía dưới các nàng là một sân luyện
dược lớn, trong sân để đầy dược liệu, giữa sân, đại sư huynh Vu Thịnh
Thế cùng phụ thân nàng Vu Hào Cường đang bận rộn gì đó.
Chỉ trong chốc lát, nhị sư huynh, tam sư huynh cùng lục sư đệ cũng bị đưa vào đó.
Tứ sư huynh Vu Thịnh Văn đi ra, híp mắt thực vui vẻ nói:“Thật tốt quá, mọi người đều đến đông đủ , chúng ta bắt đầu làm thuốc đi.” Ngữ khí của hắn, thoải mái vui vẻ giống như khi giao thừa bảo mọi người cùng hắn làm vằn thắn vậy.
Mọi người lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt ngươi vì sao chưa đi tìm chết đi.
Nhưng Vu Thịnh Văn lại cười càng ôn
hòa, chỉ vào lồng chim thật lớn trên đỉnh đầu bọn họ nói:“Không cần chọc ta nổi giận nga, bằng không đám chim chóc xinh đẹp kia sẽ gặp họa đó.”
Mẹ nó! Vu Thịnh Văn! Ngươi đúng là tên ác thú!