Vu Thịnh Ưu bị người ta tóm từ lồng sắt ra, đưa đến phòng luyện dược, Thành Hoa Khanh cầm viên thuốc nhìn nàng cười quỷ dị.
Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, mồ hôi
lạnh từ thái dương chậm rãi rơi xuống, khóe mắt run rẩy, đột nhiên nghĩ
đến một vấn đề thực nghiêm trọng:“Cái kia… khoan đã, ta có mấy vấn đề
muốn hỏi.”
Thành Hoa Khanh nhíu mày nói:“Nói.”
“Thứ nhất: Dược này chỉ có hai viên, ta ăn một, ngươi ăn một, vậy còn tứ sư huynh thì sao? Thứ hai: Ta ăn rồi,
ngươi làm sao mà biết dược có hiệu quả hay không?”
Thành Hoa Khanh cười ha ha, nhìn Vu
Thịnh Ưu, bình thản nói:“Cái này ngươi không biết đâu! Dược này chẳng
những có công hiệu trường sinh bất lão, còn có thể khởi tử hồi sinh, đợi ta bảo bọn chúng chém ngươi hơn mười đao, chờ ngươi sắp chết, ta liền
cho ngươi ăn dược, nếu ngươi sống lại, thuốc này tự nhiên là thật, nếu
chết, tự nhiên là giả .”
“Cái gì? Không phải trực tiếp uống thuốc, mà là muốn chém chết ta trước rồi mới cho ăn?” Vu Thịnh Ưu lớn miệng hỏi.
“Phải.” Thành Hoa Khanh còn thật sự gật gật đầu:“Mà trong vòng một canh giờ ngươi vừa sống lại kia, máu thịt
của ngươi chính là thuốc trường sinh bất lão tốt nhất, đến lúc đó ta chỉ cần cắt yết hầu của ngươi, máu tươi sẽ cuồn cuộn chảy ra không ngừng,
cắt từng mảnh thịt của ngươi, ăn sống, như vậy ta tự nhiên có thể có một lực lượng trường sinh bất lão. Ha ha ha!”
Vu Thịnh Ưu trợn to mắt không thể tin
được, vừa nghe vừa run run lui về phía sau, uống thuốc chỉ là bước đầu
tiên nhẹ nhàng đơn giản nhất, phía sau đó chính là lăng trì cùng bị ăn
sống đang chờ nàng!
Oh……no!!
Nàng vừa rồi cư nhiên lại quá lạc quan, chỉ nghĩ cùng lắm thì biến thành một yêu quái không chết thôi! Không
nghĩ tới a, không nghĩ tới a! Nàng chẳng những sẽ bị chúng tra tấn mà
chết, cuối cùng còn trơ mắt nhìn người khác từng ngụm từng ngụm ăn sạch
mình!
Vu Hào Cường đạp đổ bàn thuốc trước
mặt, cả giận nói:“Thành Hoa Khanh, ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ, ngươi
đáp ứng ta sau khi luyện thành dược sẽ thả cho chúng ta một con đường
sống! Ngươi không tuân thủ lời hứa!”
“Lời hứa? Đó là cái gì? Vu huynh, nhiều năm như vậy huynh vẫn cổ hủ như thế. Ha ha ha ha a!” Thành Hoa Khanh
đem một viên thuốc giao cho tứ sư huynh nói:“Đi, giết nó.”
“Vâng, phụ thân.” Tứ sư huynh đạm cười từng bước một tiến về phía Vu Thịnh Ưu.
Vu Thịnh Ưu lui về phía sau, lui về phía sau, lui về phía sau! Đã lui tới mức không thể lui được nữa!
Vu Thịnh Ưu dính vào vách tường, hoảng
sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vu Thịnh Văn, thanh âm run nhè nhẹ
hỏi:“Tứ sư huynh, huynh thật muốn đối xử với ta như vậy sao?”
“Tiểu sư muội ngoan, chỉ một ngân châm
là được rồi.” Ngân châm trong tay Vu Thịnh Văn, lóe màu xanh quang mang, trên tẩm độc dược kiến huyết phong hầu, nhưng thanh âm của hắn vẫn ôn
nhu như vậy, tựa như trước đây Vu Thịnh Ưu bị bệnh không muốn châm kim,
hắn cầm châm nhẹ giọng an ủi nàng, ngữ khí ấm áp tràn ngập sủng ái.
Vu Thịnh Ưu nắm tay, toàn thân như là
rơi vào hầm băng, nàng ngẩng mặt, nhìn nam nhân quen thuộc trước mắt:“Tứ sư huynh, chúng ta cười cười nói nói cùng nhau đã mười mấy năm, huynh
đối với ta sủng ái, đối với phụ thân tôn kính, lại yêu thích Tiểu Tiểu,
hàng năm sinh nhật ta, huynh nhất định tặng ta quà, chỉ cần ta liếc
mắt,huynh nhất định sẽ biết ta muốn gì, huynh rõ ràng là người tốt như
vậy, chẳng lẽ tất cả những chuyện đó đều là huynh giả trang sao? Thời
gian mười mấy năm, cảm tình mười mấy năm, ở trong lòng huynh, chẳng lẽ
tất cả đều không phải là thật sao? Chẳng lẽ huynh một chút cảm tình cũng không có sao?”
Bốn phía một mảnh im lặng, tất cả mọi
người trong Thánh Y phái đều im lặng chờ hắn trả lời, Vu Tiểu Tiểu hai
mắt ướt át, móng tay gắt gao bấm vào da thịt, bị một người mình yêu nhất phản bội, dù là ai cũng đều muốn biết nguyên nhân.
Vu Thịnh Văn sửng sốt một chút, đứng bất động tại chỗ, nghĩ nghĩ nói:“Lúc đầu thì có.”
“Sau thì sao?”
“Sau đó, đều là nhiệm vụ phụ thân giao cho ta a.” Hắn nói như chuyện đương nhiên.
Nắm tay của Vu Thịnh Ưu rất nhanh lại
thả lỏng, vừa thất vọng vừa khó chịu nhắm mắt lại, âm thanh lạnh lùng
nói:“Tứ sư huynh, ngươi thật sự là người sao? Hay là, nhà các ngươi đều
đã biến thái tới mức tiến hóa thành người ngoài hành tinh rồi ?”
“Biến thái tiến hóa thành người ngoài
hành tinh ?” Vu Thịnh Văn nhíu mày, bỗng nhiên cười:“Tiểu sư muội vẫn
luôn nói những lời làm người ta nghe không hiểu như vậy. Mặc kệ thế nào, trước cứ châm đi đã!”
Nói xong, giơ ngân châm trong tay lên,muốn cắm vào nàng.
“Từ từ!” Vu Thịnh Ưu cuống quít kêu to.
Đáng giận a! Vì cái gì! Vì cái gì lại
không giống như nàng vẫn tưởng tượng! Bình thường phim truyền hình tới
đoạn này, ít nhất sẽ có những hình ảnh nhớ lại xen kẽ vào, cùng với nhạc nền bi thương, sau đó tứ sư huynh sẽ ngẩn người nửa ngày, cuối cùng bị
Thành Hoa Khanh đánh thức, bắt buộc hắn giết nàng, cuối cùng tứ sư huynh bừng tỉnh lương tâm, chẳng những không giết nàng, còn cùng lão cha hắn
phát sinh nội đấu, cuối cùng lưỡng bại câu thương, toàn bộ chết hết! Như vậy nàng có thể tự do ! Nhưng mà, sự thật là, người này ngay cả một
giây do dự cũng không có!
“Từ từ! Để cho ta nói thêm câu nữa thôi!”
Vu Thịnh Văn dừng lại động tác, muốn nhìn nàng giãy giụa lần cuối trước khi chết.
“Kỳ thật, ta cảm thấy, dược này là giả
!” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt khẳng định gật gật đầu:“Ngươi nghĩ xem a, không
tính các sư huynh khác, bọn họ không muốn ta chết,nhất định sẽ không làm giả dược, nhưng mà Tiểu Tiểu nhà ngươi thì không như vậy a, ngươi xem
,ngươi đem thuốc trường sinh bất lão cho ta ăn, hắn nhất định hiểu lầm , nhất định ghen tị với ta, nhất định hạ độc bên trong! Không chiếm được
liền hủy diệt toàn bộ! Hắn nhất định là nghĩ như vậy ! Đúng hay không,
đúng hay không Tiểu Tiểu?” Vu Thịnh Ưu nhìn Vu Tiểu Tiểu kích động hỏi.
Vu Tiểu Tiểu liếm liếm môi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện.
Vu Thịnh Văn lại nhìn hắn cười mị hoặc:“Tiểu Tiểu, không thể nói dối nga.”
Vì thế…… Mỗ tiện thụ vẻ
mặt khó xử, áy náy liếc mắt nhìn Vu Thịnh Ưu một cái, cư nhiên câm miệng không nói .
“Tiểu Tiểu, ngươi là phản đồ!” Vu Thịnh Ưu buồn bực trong lòng điên cuồng kêu la: Cho nên nàng ghét thụ! Đặc
biệt là nhược thụ không hề có chủ kiến!
“Đến, không sợ nga, tuyệt không đau.” Vu Thịnh Văn tóm lấy nàng,nâng tay chuẩn bị hạ châm vào động mạch của nàng.
“Đừng, đừng! Tứ sư huynh, ngươi đổi
người đi! Đừng mà! Cầu ngươi !” Vu Thịnh Ưu cố đẩy tay hắn, oa oa kêu
to, mức đê-xi-ben cực lớn, khiến toàn bộ sơn động đều hơi hơi chấn động.
Nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch khẽ nhíu
mày:“Tiểu sư muội, làm người phải có khí tiết, thà chết cũng không thể
cúi đầu cầu xin tha thứ.”
Vu Thịnh Ưu mặt đầy nước mắt trừng
hắn:“Vô nghĩa, cũng không phải giết huynh! Nói thật đơn giản. Nếu để cho ta làm thuốc, cuối cùng giết huynh thí nghiệm thuốc, ta cũng không sợ
a.” (=”= hết nói nổi tỷ)
Nhị sư huynh buông tay lắc đầu:“Tiểu sư muội, tất cả mọi người đều biết muội làm dược không thể ăn, ăn vào
khẳng định sẽ chết , thuốc này nếu là muội làm , cần gì phải thí nghiệm
như muội nói?”
Thành Hoa Khanh tức giận:“Câm miệng! Đã là lúc nào rồi , các ngươi còn có tâm tình nói chuyện phiếm.”
Vu Thịnh Ưu hai mắt rưng rưng nhìn
Thành Hoa Khanh:“Không bằng, các ngươi giết nhị sư huynh đi. Hắn là yêu
nghiệt, giết không chết, ta vận khí không tốt, giết nhất định sẽ chết .” (=)) bó tay)
Vu Thịnh Bạch khóe miệng run rẩy:“A a, tiểu sư muội cũng thật tốt với ta a.”
Thành Hoa Khanh không để ý tới nàng, bàn tay to vung lên nói:“Liền giết ngươi! Động thủ.”
“Vâng, phụ thân.” Vu Thịnh Văn mạnh mẽ giơ lên ngón tay thon dài, ngân châm lóe sáng, bay nhanh đến.
“Đừng!” Vu Thịnh Ưu kêu thảm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cứu mạng a! Nàng không muốn chết a!
Nhưng nàng chờ a, chờ a, đợi nửa ngày
cũng không cảm thấy có một chút cảm giác đau đớn, chẳng lẽ thật sự như
tứ sư huynh nói, tuyệt không đau đớn đã chết rồi.
Vu Thịnh Ưu thật cẩn thận mở to mắt,
chỉ thấy trên tay Vu Thịnh Văn quấn một sợi dây màu đỏ, sợi dây rất dài, còn kéo dài tới đỉnh, Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên
đỉnh sơn động tối đen, không thấy rõ bóng người.
Vu Thịnh Ưu tâm nhảy dựng lên binh binh,o nga nga ~ hắn đến đây! Đến đây, đến đây! Vương tử của nàng thật sự đến đây!
Vu Thịnh Ưu vẻ mặt kinh hỉ cùng ngọt ngào, cảm động cùng chờ mong nhìn về phía đầu dây kia, tâm tình nhảy nhót cực độ.
Ngay cả nhị tẩu Xuân Tình cũng nhịn không được nhìn về phía đó, muốn nhìn thấy nam nhân mà Vu Thịnh Ưu vẫn chờ mong!
“Vù” , trong động cư nhiên xuất hiện
một trận gió xoáy, một vật to lớn , giống như quả bóng từ phía trên lăn
xuống! Vừa lăn vừa kêu:“Lão bà đại nhân — ta tới đón nàng fu fu fu fu!”
“Bình” một tiếng, vừa lúc nện xuống
phía tứ sư huynh, tứ sư huynh nhanh nhẹn tránh được, lui lại, thân ảnh
to lớn kia ‘xoạt’ một tiếng đón được thân thể yếu đuối của Vu Thịnh Ưu,
một tay ôm nàng, một tay hướng trên trời, động tác anh hùng cứu mỹ nhân
kinh điển!
“Lão bà ~ không sợ nga ~!” Bàn Tử Ái
Đức Ngự Thư ánh mắt thâm tình chân thành, khóe mắt hắn run run, lông mao phiêu đãng, thịt béo trễ xuống, đôi mắt như đậu xanh chớp nháy.
Vu Thịnh Ưu bị ôm toàn thân cứng ngắc,
mặt đầy lệ, đúng vậy! Nàng đang chờ đợi vương tử của nàng, đúng vậy!
Nàng đang chờ đợi hoa đào của nàng tới cứu nàng!
Đúng vậy……
Nhưng mà! Nàng chờ không phải đóa hoa này a a a a a!
Đảo mắt, liếc thấy ánh mắt kinh ngạc
của nhị tẩu Xuân Tình, ánh mắt kia là nói: Không nghĩ tới, Ưu Nhi thưởng thức độc đáo như thế a!
Vu Thịnh Ưu rơi lệ: Xuân Tình tẩu! Tẩu nghe muội giải thích a ~!
“Ngươi là ai?” Thành Hoa Khanh giận dữ chỉ vào nam nhân trước mắt hỏi.
“Ta?” Bàn Tử vui vẻ ôm Vu Thịnh Ưu, hất một chút tóc:“Ta chính là nam nhân anh tuấn nhất, tiêu sái, xinh đẹp
nhất, cường đại nhất, có tiền nhất, trí tuệ nhất trên thế giới, không ai sánh kịp — Ái Đức Ngự Thư!”
Bốn phía một trận thanh âm nôn mửa, Vu Thịnh Ưu bị Bàn Tử ôm vào trong ngực, cứng đờ như cương thi.
Thành Hoa Khanh trầm mặc một chút, bỗng nhiên phong tình vạn chủng, phong tao nhất bức, làm một động tác yêu mị nói:“Nga ha ha ~ hay nói giỡn, ai có thể xinh đẹp như ta ~?”
Bàn Tử khinh bỉ nhìn hắn:“Chậc chậc, gầy như cây gậy trúc, có cái gì hay, kẻ xấu xí lại thích tác quái a!”
“Lại còn nói ta xấu!” Thành Hoa Khanh tức giận, phất tay hô to:“Người tới a! Chém chết tên Bàn Tử này cho ta!”
“Ngươi đang tìm người sao?” Một đạo thanh âm mềm nhẹ, mang theo ý cười thản nhiên, từ phía trên truyền đến.
Vu Thịnh Ưu vừa nghe thanh âm này lập tức giống như hồi sinh!
Vội nhảy ra khỏi vòng ôm của Bàn Tử, ngửa đầu rống to:“Viễn Hàm! Cứu mạng a!”
Quên đi! Không có cá, tôm cũng tốt! Viễn Tu không đến, Viễn Hàm đến cũng tốt a!