Đã là đêm khuya, trong khách sạn, Vu
Thịnh Ưu nằm trong một sương phòng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái
nhợt, nhìn qua rất là mảnh mai.
“Ưu Nhi vì sao còn chưa tỉnh? Có phải bị thương không?”
“Không có, sư phụ nói chỉ là bị dọa hôn mê.”
“Vì sao lại lâu như vậy? Những nữ nhân không có võ công như chúng ta cũng đã tỉnh, sao muội ấy vẫn còn ngủ.”
“Ha ha, tiểu sư muội gan nhỏ như chuột, muội cũng không phải là không biết.”
Vu Thịnh Ưu bị đoạn đối thoại đánh
thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn hai người đang nói chuyện trước
mặt mình, phản xạ có điều kiện nhẹ giọng gọi:“Đại tẩu…… Nhị tẩu.”
“U, tỉnh?” Xuân Tình cười yếu ớt nhìn nàng hỏi:“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Vu Thịnh Ưu mê mang lắc đầu, suy nghĩ
chậm rãi lại, ngây người chớp mắt một cái, bỗng nhiên mở to hai mắt ngồi xuống nói:“Viễn Tu! Viễn Tu!”
Đại tẩu, nhị tẩu, hai mỹ nhân liếc nhìn nhau một cái, nhìn nàng che miệng cười khẽ, nháy mắt khắp phòng ngập
quang hoa, đẹp không sao tả xiết.
“Tiểu sư muội thật là, vừa tỉnh đã muốn tìm muội phu, cũng không có chút xấu hổ nào cả.” Đại tẩu vươn ngón tay
ngọc chạm nhẹ vào đầu nàng một chút.
Nhị tẩu Xuân Tình lại cười nói:“Này
cũng khó trách, một vị tao nhã như thế, thục nhân quân tử, tiểu sư muội
sao có thể không tâm tâm niệm niệm trong lòng được chứ.”
Vu Thịnh Ưu gãi đầu, nghĩ rằng rốt cục
có cơ hội giải thích cùng nhị tẩu:“Nhị tẩu, người nọ tẩu nói là Cung gia lão Nhị Cung Viễn Hàm, hắn không phải tướng công muội. Tướng công muội
là Cung gia lão đại Cung Viễn Tu.”
Nhị tẩu nhíu mày:“Ta biết nha, ta cũng
đang nói tới thiên hạ đệ nhất cao thủ Cung Viễn Tu, người đã đánh vỡ mật thất, cứu chúng ta một mạng đó thôi?”
“A! Nói như vậy, ngày đó quả nhiên là
hắn tới cứu chúng ta ?” Vu Thịnh Ưu trợn to mắt nhìn nàng, thì ra ngày
đó không phải ảo giác a.
Nhị tẩu gật đầu:“Đó là đương nhiên, nói lại, cánh cửa mật thất đó, đương thời, người có thể dùng nội lực đánh
văng ra có lẽ chỉ có tướng công nhà muội.”
“Ha ha ha ha, tướng công nhà muội võ
công không tồi, đó là nhất đẳng cao thủ.” Vu Thịnh Ưu đắc ý vênh mặt,
giống như người mà các tẩu tử đang khen ngợi là nàng vậy.
Hai vị tẩu tử nhìn nàng, đại tẩu cười
khẽ:“Muội xem muội ấy đắc ý chưa kìa, bất quá Cung Viễn Tu xác thực có
dật đàn tài, nhã nhân thâm trí.” ( có tài năng, con người tao nhã, trí tuệ )
Nhị tẩu cũng gật đầu:“Đúng vậy, tài mạo song tuyệt, ung dung thanh tao lịch sự.”
Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, gãi gãi
đầu, kỳ thật nàng rất thích hai vị tẩu tử này , duy nhất không thích một chút chính là rất văn vẻ, không có việc gì cũng thích nói thành
ngữ:“Cái kia… dật đàn tài? Nhã nhân thâm trí? Tài mạo song tuyệt? Ung
dung thanh tao lịch sự? Các tẩu đang hình dung ai vậy a?”
“Đương nhiên là tướng công của muội.”
“Hắn? Hắn là một kẻ ngốc mà!”
“Tiểu sư muội không thể hồ nháo, không thể tùy tiện mắng chửi phu quân là kẻ ngốc được.”
“Nhưng hắn vốn dĩ là kẻ ngốc mà! Thực ngốc, thực ngốc!”
Hai vị tẩu tử kỳ quái nhìn Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu kỳ quái nhìn các nàng, không thể lí giải được người mà đối
phương đang nói tới là ai.
“A!” Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng:“Chẳng lẽ!”
Nhị tẩu hỏi:“Làm sao vậy?”
“Viễn Tu, tướng công muội ở đâu?” Vu Thịnh Ưu cầm tay nàng hỏi.
“Ở đại sảnh cùng……”
Nhị tẩu còn chưa dứt lời, Vu Thịnh Ưu đã xông ra ngoài.
Chẳng lẽ, Viễn Tu hết bệnh rồi?
Vu Thịnh Ưu thẳng tắp vọt tới đại sảnh, rất xa đã thấy trong đại sảnh của khách sạn có một vòng người đang
ngồi, Vu Thịnh Ưu chạy tới gần cửa đại sảnh, lại bỗng nhiên có chút
khiếp đảm , hắn hết bệnh rồi, có thể quên mình hay không a?
Cửa đại sảnh rộng mở , từ xa đã thấy
ánh nến sáng trưng, có ba nam nhân, Cung Viễn Hàm ngồi đối diện với cửa, khóe môi mang theo vẻ tươi cười như bình thường, nhìn phía sườn mặt
càng thêm ôn nhã tuấn tú, Cung Viễn Hạ tựa vào một bên tường, vụng trộm
ngáp, trên mặt anh khí lại hiện ra một tia tính trẻ con.
Nam nhân cuối cùng đưa lưng về phía cửa, bóng dáng thân hình như cây tùng.
Vu Thịnh Ưu tiếng bước chân không lớn,
nhưng chạy có chút gấp, hô hấp trở nên hỗn loạn, động tĩnh không thể
giấu diếm được, Viễn Hàm, Viễn Hạ đều quay đầu nhìn nàng.
Nàng nhoẻn miệng cười với bọn họ.
Lúc này,
Nam nhân đưa lưng về phía nàng cũng chậm rãi xoay người,
Một vòng thanh nguyệt đẩy mây mù chiếu sáng bầu trời đêm, từng đợt từng đợt gió nhẹ gợi ánh nến lên.
Hắn nhanh nhẹn xoay người trong ánh
nến, gió thổi bên người, phiêu dật như mây, quần áo tử bào, tóc mềm như
tơ, đều tùy thân ảnh ấy mà động……
Ánh nến sáng rọi, yên lặng không một tiếng động.
Hắn mày kiếm vi điêu, đôi mắt trong sáng, thấm lòng người, tuấn nhan hoa mỹ giống như thiên thần giáng trần……
Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên ngừng bước chân, không đi tới nữa, tươi cười đọng lại ở mặt, chỉ trợn tròn mắt ngơ ngác
nhìn hắn, trong mắt hắn tản ra trí tuệ sáng rọi, toàn thân tràn ngập hơi thở trầm ổn tự tin, chói ngời quả thực làm cho người ta không mở mắt ra được.
Nam nhân này là ai?
Hắn…… vẫn là Viễn Tu của nàng sao?
“Ngươi còn muốn đứng ngốc ở bên ngoài
bao lâu a?” Cung Viễn Hạ thấy nàng nhìn Cung Viễn Tu tới ngây ngốc,
không khỏi lên tiếng gọi nàng, thật là, nàng có hiểu nữ tử nên rụt rè
hay không a! Sao lại có thể nhìn chằm chằm nam nhân như vậy chứ!
“A.” Vu Thịnh Ưu cuống quít hoàn hồn,
trên mặt cư nhiên hồng một mảnh, có chút không biết làm sao nhìn mấy
người trong phòng. Trên mặt mang theo xấu hổ tươi cười.
Cung Viễn Hàm cười khẽ, ngoắc nàng, ôn nhu nói:“Tiến vào nha.”
Vu Thịnh Ưu đầu óc vẫn ngây ngốc, thấy
Cung Viễn Hàm ngoắc mình liền đi thẳng qua đó, đứng bên người hắn, cúi
đầu, toàn thân cứng ngắc tới tận tay chân, cũng không biết nên nhìn về
hướng nào mới được.
Làm sao bây giờ! Nàng có chút khiếp
đảm, hắn có thể quên nàng hay không, giống như những tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình, nam chính đầu tiên là kẻ
ngốc, sau khi tỉnh lại ,lại quên mất nữ chính, sau đó yêu thương người khác! Ví dụ như phim
xxxx, tiểu thuyết xxxx!
Hoặc là, nam chủ vốn là ngốc tử , sau
khi tỉnh lại không còn thương nữ chủ nữa, cố ý giả bộ mất trí nhớ! Ví dụ như: xx biến xx!xx là xx!
Không thể nào! Không thể nào! Nàng sẽ không gặp chuyện không hay ho như vậy !
Nhưng mà…… Nàng luôn luôn gặp chuyện không hay ho a!
Cung Viễn Tu cúi đầu nhìn nàng nói:“Ta……”
Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ ngẩng đầu ngắt lời hắn:“Không cho ngươi nói mất trí nhớ!”
Cung Viễn Tu:“Nàng……”
Vu Thịnh Ưu:“Không cho ngươi nói không biết ta!”
Cung Viễn Tu:“Kỳ thật……”
Vu Thịnh Ưu:“A a!! Không cho nói, không cho nói! Ta không nghe không nghe! Oa ô ô! Hắn không nhớ rõ ta !55555555”
Vu Thịnh Ưu ôm mặt bánh bao của nàng, rơi lệ, chạy như điên.
Ngay cả cao thủ như Cung Viễn Tu, cư nhiên cũng không thể bắt được Vu Thịnh Ưu đang kích động chạy đi.
Cung Viễn Tu lùi tay về:“Ta…… Ta còn chưa nói gì a.”
Cung Viễn Hàm nhịn không được cười ha ha:“Ha ha ha, đại tẩu thật sự là rất đáng yêu ! Ha ha ha”
Cung Viễn Tu chuyển mắt nhìn hắn, nâng tay nhìn ống tay áo, lạnh nhạt nói:“Nhị đệ, sáu năm nay vất vả cho đệ .”
“Đại ca quá lời .” Cung Viễn Hàm thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm trang:“Đây là việc tiểu đệ nên làm.”
Cung Viễn Tu trầm ổn gật đầu:“Ta luôn
luôn thưởng phạt rõ ràng, nên thưởng tự nhiên sẽ thưởng, nếu phạt, đệ
cũng đừng hòng chạy được.”
“Ha ha, đại ca…… Viễn Hàm không biết huynh nói cái gì.” Cung Viễn Hàm tươi cười vẫn ôn nhu cùng thành khẩn như vậy.
Cung Viễn Tu biểu tình chưa thay đổi:“Đệ tuổi cũng không nhỏ , trở về phải nói mẫu thân tuyển vợ cho đệ mới được.”
Cung Viễn Hàm chọn mi cười:“…… Đại ca đối với tiểu đệ thật sự là không tệ a.”
Cung Viễn Tu đồng dạng chọn mi, xoay người rời đi:“Hẳn là vậy.”
Cung Viễn Hạ yên lặng đi ra khỏi phòng
khách, thì thào tự nói thầm:“Ít nhất trong một năm ta không nên về nhà.
Trong nhà không an toàn! Ta nên trốn bên ngoài thì hơn.”
Vu Thịnh Ưu chạy về phòng, đóng cửa
lại, bổ nhào vào giường, nhịn không được thất thanh khóc lớn, không thấy ! Không thấy Viễn Tu của nàng! Viễn Tu ngơ ngác ngây ngốc, Viễn Tu vẻ
mặt đơn thuần, ánh mắt sạch sẽ!
Không thấy hắn! Nam nhân đứng ở sảnh
đường kia là ai? Hắn có cùng dung mạo giống Viễn Tu, thanh âm giống
nhau, thậm chí bọn họ là một người, nhưng mà…… Hắn không phải Viễn Tu!
Không phải Viễn Tu của nàng! Không phải tướng công của nàng!
Nhìn thấy nàng, hắn không lao tới ôm
nàng, hắn không dùng thanh âm dễ nghe của hắn gọi nàng là ‘nương tử’
nữa, hắn thật xa lạ, thật sự vô cùng xa lạ.
Vu Thịnh Ưu nhào vào chăn khóc thương
tâm, nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng hoàn toàn không chú ý tới cửa phòng đã bị đẩy ra, Cung Viễn Tu đi đến, yên lặng ngồi bên giường, im
lặng nhìn nàng khóc một hồi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay bế nàng
lên, đặt trên đùi mình, mềm nhẹ nâng tay, dùng ống tay áo lau nước mắt
của nàng, thanh âm hắn mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng sủng nịch:“Ta không
quên nàng.”
Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu lộ ra đôi mắt khóc đỏ bừng, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nức nở, đáng thương hề hề hỏi:“Thật sự?”
Cung Viễn Tu ôn nhu trấn an:“Đừng khóc .”
Đối với nước mắt nữ nhân, mặc kệ là Viễn Tu trước đây hay Viễn Tu hiện tại, hắn đều không chịu được .
Vu Thịnh Ưu lúc này mới phát hiện,
chính mình cư nhiên ngồi ở trên đùi hắn, nàng đỏ mặt, gục đầu xuống, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn hắn, chính nàng cũng không biết vì sao, đối với Viễn Tu hiện tại, nàng luôn có một loại cảm giác chân
tay luống cuống, yên lặng đau lòng.
Thật giống như, một đứa nhỏ vẫn nhu
thuận nghe lời, bỗng nhiên trong một đêm lại trưởng thành, trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất , xuất sắc vô cùng, hắn không còn nghe lời
ngươi, không còn ỷ lại ngươi, trông mong nhìn ngươi nữa……
Tướng công của nàng đã không còn là nam nhân thích làm nũng trong lòng nàng nữa , tướng công của nàng, đã trở
thành thiên hạ đệ nhất cao thủ mà người người phải kính ngưỡng!
Trong đêm hạ im lặng, tướng công của nàng nói:“Đừng khóc, ta sẽ đối với nàng thật tốt. Cũng giống như trước đây.”
Nhưng mà……
Nàng không tin……
Nàng cảm thấy, nàng đã mất đi hắn ,
người tên Cung Viễn Tu cười rộ lên giống như thiên sứ kia, Cung Viễn Tu
cười gọi nàng là nương tử kia, nàng đã mất hắn……
Thì ra, người mà Viễn Hạ cứu từ đáy
sông lên, là đại ca mà hắn cực kỳ kính ngưỡng, chứ không phải tướng công ngây ngốc của nàng……
Có thứ tình cảm gì đó, tựa hồ đã chậm rãi mất đi……
Mất đi trong nước sông cuồn cuộn ngoài thành.