rong phòng hỉ, Vu Thịnh Ưu quy củ ngồi ở bên giường. Trong phòng nến đỏ long phượng bùm bùm cháy, nàng mở to đôi mắt trong veo như nước, tròng mắt đen loạn chuyển, chú rể sao còn chưa
tiến vào? Vừa nghĩ đến trượng phu anh tuấn phi phàm, Vu Thịnh Ưu cư
nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên. Nga ha ha — vận khí thật sự là quá tốt – vớ được một nam nhân soái như vậy! Nga ha ha – đã qua rồi cái vận cứt chó (ôi da,đây là nguyên văn tác giả = =) ! Không đúng, ta trời sinh mệnh tốt oa ca ca!
Lại một lát sau, ngoài cửa truyền đến
một trận huyên náo. Cửa phòng hỉ bị đẩy mạnh ra, một đám người vây quanh chú rể đi tới cửa, đẩy chú rể vào động phòng, sau đó cười ha ha khóa
cửa phòng.
Vu Thịnh Ưu có chút khẩn trương, nàng
có thể cảm giác được có người đi về hướng nàng. Nàng cúi đầu, cắn môi,
liều mạng áp chế tim mình đang đập dữ dội. Nam nhân kia từng bước một
chậm rãi đi tới, cuối cùng đứng ở trước mặt Vu Thịnh Ưu.
Bên dưới khăn voan, Vu Thịnh Ưu có thể
thấy một đôi chân của nam nhân kia, hắn mang một đôi giày đỏ thẫm, chân
hắn rất lớn, mọi người đều nói nam nhân chân lớn sẽ rất thương yêu thê
tử , không biết mình có phúc khí như vậy không? Ừm, khẳng định có !
Xoát một tiếng, khăn voan màu đỏ bị
người ta nhấc lên, Vu Thịnh Ưu lúc này mới nhìn được mọi vật. Nàng chậm
rãi ngẩng đầu, nhìn nam nhân sẽ làm bạn đời của mình từ giờ về sau, chỉ
thấy hắn tuấn tú phi phàm, tóc đen dài tới thắt lưng, vài lọn tóc như tơ lụa xõa trên vai, một thân hỉ phục đỏ thẫm, càng khiến hắn anh khí bức
người, khí chất phi phàm!
Nam nhân này chính là trượng phu của nàng — Cung Viễn Tu.
Cung Viễn Tu cười khanh khách nhìn Vu
Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu có chút ngượng ngùng nhìn lại hắn. Cung Viễn Tu
cúi gập thắt lưng, cùng nàng mặt đối mặt, mắt đôi mắt, nhìn nàng, dùng
thanh âm trầm thấp gọi:“Nương tử.”
Vu Thịnh Ưu vừa nghe, mặt hiện lên một
chút sắc đỏ, nhịn không được cúi đầu, ngượng ngùng kêu: “Tướng công!”
Kêu xong tuy rằng chính mình ghê tởm nửa ngày, bất quá trong lòng lại
cảm thấy ngọt ngào muốn chết.
“Nương tử.” Hắn lại mỉm cười nhìn nàng kêu.
“Tướng công.” Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, thẹn thùng đáp lại.
“Nương tử, nương tử, nương tử, nương tử.” Cung Viễn Tu vui vẻ, liên tục kêu vài tiếng.
Vu Thịnh Ưu buồn cười nhìn hắn nghĩ: “Ai nha — tuy rằng mình trầm yến lạc ngư, bế hoa tu nguyệt (1), cưới mình nên cao hứng như thế, nhưng hắn biểu hiện trắng ra như vậy
thật sự là làm cho người ta — thực thẹn thùng nha! Ai nha — ta có nên
biểu hiện một chút hưng phấn của mình khi được gả cho hắn không? Biểu
hiện thế nào? Nãy giờ có đủ rụt rè không? Hay lại có vẻ quá mức lãnh
đạm!”
(1* ở đây Ưu tỷ muốn miêu tả vẻ
đẹp của mình ‘Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa’ nhưng vì ‘đầu óc
không có bao nhiêu văn hóa’ cho nên nói nhầm thành ngữ)
“Tướng công.” Vu Thịnh Ưu cười khẽ ,
trong lòng lại tự buồn nôn một tiếng, còn mị nhãn nhìn Cung Viễn Tu đang cười với nàng! Như vậy liền đủ rồi! Vừa đủ rụt rè lại không quá lãnh
đạm, oa ca ca, ta quá thông minh.
Cung Viễn Tu vừa nghe, trên khuôn mặt
tuấn tú lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như mặt trời, Vu Thịnh Ưu
nhìn hắn cười vui vẻ đến như vậy, rốt cuộc không thể làm bộ rụt rè, cũng cùng hắn cười sáng lạn.
Cung Viễn Tu phấn khởi, vỗ tay lớn
tiếng cười nói: “Oa –! Có thể ăn cơm rồi!” Nói xong bỏ lại Vu Thịnh Ưu
liền bổ nhào về phía mặt bàn đầy thức ăn, bắt đầu ha ha ăn, cuồng ăn!
“A? Ăn cơm?” Vu Thịnh Ưu vẻ mặt nhu tình mật ý đột nhiên ngây ngốc, ngây ngốc nhìn Cung Viễn Tu đang vui vẻ ăn uống!
“Đúng vậy! Mẫu thân nói chờ nương tử
bảo ta ba tiếng tướng công xong, ta có thể ăn cơm rồi! Nương tử, nàng
cũng lại đây ăn a! Ăn đi, ăn nhiều đi!” Cung Viễn Tu một tay cầm bột
khiếm thảo, phóng miệng ra sức ăn ! Gương mặt anh tuấn bởi vì miệng nhét quá nhiều đồ ăn mà biến hình, một tay còn làm động tác vẫy vẫy “Đến a,
mau tới đây” với Vu Thịnh Ưu.
Vu Thịnh Ưu phục hồi tinh thần lại,
trong lòng cảm thấy một sự bất an. Nàng bước từng bước nhỏ, đi tới một
vị trí cách Cung Viễn Tu khá xa, nhìn hắn cẩn thận kêu:“Cung Viễn Tu?”
Cung Viễn Tu hồng hộc tiếp tục cắn thịt gà.
“Cung Viễn Tu!” Vu Thịnh Ưu lớn tiếng gọi tên hắn.
Cung Viễn Tu dừng lại, lấy tay áo xoa xoa miệng, sau đó dùng ánh mắt tinh thuần mà vô tội nhìn nàng: “Nương tử nàng gọi ta?”
Vu Thịnh Ưu bị ánh mắt của hắn dọa phát sợ, đây tuyệt đối không phải ánh mắt một nam nhân hai mươi tư tuổi nên
có a, đây là …đây là có chuyện gì?
“A! Mẫu thân nói, nương tử là lấy để
thương, thứ tốt đều phải đưa nàng ăn trước! Viễn Tu quên ~ ừm! Nương tử, này cho nàng ăn!” Nói xong cầm miếng đùi gà, cười đến đáng yêu, đưa tới trước mắt Vu Thịnh Ưu.
Vu Thịnh Ưu nhìn miếng đùi gà, lại nhìn lại vẻ mặt của Cung Viễn Tu, lại nhìn lại đùi gà, lại nhìn lại hắn,
không thể tin được chậm rãi lắc đầu cười: “Không thể nào……”
Cung Viễn Tu nhìn Vu Thịnh Ưu ngây
người bất động, cẩn thận hỏi: “Nương tử, nàng không ăn sao? Không ăn có
thể cho ta ăn không ? Ta thích nhất ăn đùi gà !”
Vu Thịnh Ưu mạnh đứng lên, xoay người, mở cửa phòng hét lớn: “Người tới! Người tới a!”
Không đến một hồi, Cung phu nhân mang theo một đại đội gia đinh tì nữ cầm đèn lồng đỏ thẫm tiến lại.
Cung phu nhân ý cười trong suốt nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Ưu Nhi, chuyện gì ồn ào vậy?”
Vu Thịnh Ưu vung ống tay áo, có chút cả giận nói: “Cung phu nhân, cha ta Vu Hào Cường từng đã cứu tính mệnh một nhà bốn người Cung gia có phải thế không.”
Cung phu nhân khẽ cười một tiếng nói: “Đương nhiên, đại ân đại đức bản cung tự nhiên khắc trong tâm khảm.”
“Vậy các người…… Các người sao có thể
làm cho hắn…… Làm cho hắn cùng ta thành thân chứ? Ta muốn là một trượng
phu! Không phải một……” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn vào trong phòng, Cung
Viễn Tu cũng đang nhìn nàng ngây ngốc cười, TMD, lão nương có cuồng kết
hôn nữa cũng không thể gả cho một ngốc tử a!
“Ưu Nhi lời ấy sai rồi.” Cung phu nhân
dáng vẻ ngàn vạn đi vào phòng, lấy ra khăn lụa mềm nhẹ lau sạch miệng
cho Cung Viễn Tu: “Cung
gia ba nhi tử đều có các tật xấu, thời điểm
ngươi được gả tới, bản cung sợ ủy khuất ngươi, cho nên bỏ qua các quy
tắc có sẵn, lệnh cho Cung gia ba nhi tử đều phải ra cho ngươi lựa chọn,
ngươi đã chọn Viễn Tu nhà chúng ta, sao giờ lại trách bản cung đây?”
“Khi đó…… bà không có nói hắn…… hắn là một kẻ ngốc!”
“Câm miệng!” Cung phu nhân trừng mắt
phượng, hiển lộ uy nghiêm hoàng gia, bà có thể dễ dàng tha thứ người
khác nói bà không phải, nhưng không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào
vũ nhục con trai của bà.
Vu Thịnh Ưu bị uy nghiêm của bà áp chế đành yên lặng câm miệng.
Cung phu nhân nghiêm khắc nhìn Vu Thịnh Ưu nói: “Tướng công là ngươi chính mình chọn, bái đường cũng đã lạy,
động phòng cũng vào, lại chính miệng kêu Viễn Tu ba tiếng tướng công,
cho dù phụ thân ngươi đến đây, việc này cũng không chấp nhận được bất
luận kẻ nào đổi ý. Ngươi từ hôm nay trở đi chính là tức phụ của Cung gia chúng ta, thê tử của Cung Viễn Tu.”
“Không được! Ta mặc kệ! Các người…… các người hãm hại ta!”
“Ưu Nhi cũng đừng quên hôm nay ở trên đại đường đã phát lời thề.”
“Không phải là sét đánh thôi sao! Bà làm cho sét đến đánh ta đi! Ta……”
Vu Thịnh Ưu chỉ lên trời, vẻ mặt kiêu
ngạo còn chưa nói hết câu quyết tử, một tia chớp bùm bùm bổ xuống, vừa
lúc đánh ngã một gốc cây hoa quế trước cửa.
Cung phu nhân buồn cười nhìn Vu Thịnh
Ưu, ngón tay Vu Thịnh Ưu đang chỉ lên trời cuống quít rụt trở về, không
thể tin được trừng mắt nhìn cây hoa quế ngoài cửa. Cung Viễn Tu bị tiếng sấm dọa sợ tới mức oa một tiếng ôm lấy Vu Thịnh Ưu, đáng thương hề hề
nói: “Nương tử, sét đánh ! Rất sợ đó!”
Vu Thịnh Ưu bị ôm toàn thân cứng ngắc,
trên trán gân xanh nhảy dựng nhảy dựng, hai tay bắt buộc chính mình đè
nén ý nghĩ muốn bóp chết hắn.
“Xem ra Viễn Tu nhà chúng ta thực thích Ưu Nhi đấy. Kia.. bản cung sẽ không quấy rầy các con. Ha ha –” Cung phu nhân ý cười trong suốt tiêu sái ra khỏi phòng, lúc ra tới cửa phòng
bỗng nhiên quay đầu nói với Cung Viễn Tu: “Viễn Tu, cơm nước xong hẳn là phải làm gì nha?”
Cung Viễn Tu méo mó cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ôm lấy Vu Thịnh Ưu kêu to:“Cơm nước xong, động phòng thôi!”
“A — ta không cần!” Vu Thịnh Ưu sợ hãi dùng sức giãy đạp.
Cung phu nhân cười ha ha ra khỏi phòng, hai tì nữ áo xanh nhẹ nhàng đem cửa phòng khóa lại.
Trong phòng, Cung Viễn Tu ôm Vu Thịnh
Ưu bước tới hỉ giường màu đỏ, Vu Thịnh Ưu ra quyền đánh, ra chân đá, một chút tác dụng cũng không có, cuối cùng vẫn là bị hắn gắt gao đặt ở trên giường mềm mại. Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Tu nằm trên người mình, thực cảm thấy thời khắc nguy cơ lớn nhất đến! Được rồi! Tiểu tử ngươi dám
động vào ta, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận!
Cung Viễn Tu cởi quần áo chính mình,
chỉ còn lại có một bộ quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng mặc ở trên
người, hắn cởi xong quần áo của mình lại duỗi tay cởi quần áo Vu Thịnh
Ưu. Vu Thịnh Ưu liều mạng chống cự lại: “Ngươi muốn thế nào? Đừng cởi!
A! Đừng cởi a!”
Mũ phượng, hắn cởi! Khăn quàng vai, hắn cởi! Gả y, hắn cởi! Vu Thịnh Ưu hai mắt đẫm lệ mông lung liều mạng
chống cự, nhưng nàng làm sao có thể là đối thủ của Cung Viễn Tu đâu? Lúc Vu Thịnh Ưu bị cởi chỉ còn lại có một bộ quần áo trong màu trắng, nàng
bi phẫn nghĩ : Ông trời a! Vì sao ngươi lại đối xử như vậy với ta! Vì
sao a vì sao a!! Ta cũng không muốn có một ngốc tử tướng công sau lại có một đứa con ngốc a!
Ngay tại thời điểm Vu Thịnh Ưu cảm thấy trinh tiết khó giữ được, Cung Viễn Tu cư nhiên dừng tay, hắn kéo chăn
đắp trên người mình cùng Vu Thịnh Ưu, sau đó hai tay gắt gao ôm Vu Thịnh Ưu, nằm xuống, nhắm mắt, ngủ!
Vu Thịnh Ưu hai tay vẫn là bộ dáng giãy dụa, nàng đợi một hồi Cung Viễn Tu vẫn không có động tĩnh gì, lại đợi
một hồi hắn vẫn là không hề động tĩnh. Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, sao lại thế này? Lương tâm phát thiện ? Phạm tội bỏ dở ? Nàng kỳ quái lay
hắn: “Này! Ngươi làm sao vậy? Ngươi…… Không phải muốn gì kia gì kia
sao?”
Cung Viễn Tu buồn ngủ mông lung híp
mắt, biểu tình gợi cảm mê người, choáng váng còn soái như vậy! Không
ngốc sẽ soái tới mức nào a!
“Cái gì gì kia gì kia?” Cung Viễn Tu hỏi.
“Chính là cái kia…… Cái kia!” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt nói.
“Người nào?” Nghiêng đầu xem, ánh mắt thực thuần khiết.
“…… Chính là…… Chính là…… Động phòng a.” Vu Thịnh Ưu rốt cuộc không nhịn được rống.
“A — động phòng a!” Cung Viễn Tu đáng
yêu gật đầu, ngáp một cái nói:“Không phải như vậy sao? Mẫu thân nói cởi
quần áo ra, ôm ngủ, chính là động phòng.”
“……” Không nói gì! Ta là ngu ngốc sao? Ta cư nhiên tích cực cùng ngốc tử !
Cung Viễn Tu cười hắc hắc, ôm chặt Vu
Thịnh Ưu thỏa mãn nói:“Nương tử, ta rất thích cùng nàng động phòng!
Nương tử trên người thơm quá chừng! Chúng ta về sau mỗi ngày đều động
phòng được không?”
“Động…… Động cái đầu ngươi!” Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi.
Trời ạ…… Cứu mạng a a a! Ta không muốn gả cho ngốc tử!
———— tiểu kịch trường —————
Cung phu nhân [ âm hiểm ]: Ân fu fu fu ! Ân fu fu fu!
Cung lão gia [ bất đắc dĩ ]: Phu nhân, nàng cười cả đêm, không mệt sao?
Cung phu nhân [ thống khổ ]: Ân fu fu fu! Thiếp mệt, nhưng không thể ngừng cười được. Ân fu fu fu!
Cung lão gia:……