Ban đêm, Cung gia nam uyển
Vu Thịnh Ưu tẩy sạch một thân mệt mỏi,
mặc áo ngủ tơ lụa thượng đẳng vào, vừa đi vào trong phòng, vừa dùng khăn lau tóc, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Cung Viễn Tu nửa nằm ở trên giường
lẳng lặng đọc sách, dưới ánh nến, hắn y bào nhẹ nhàng rộng mở, lộ ra làn da khỏe mạnh rắn chắc, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, lơ đãng lại mang một hương vị dụ hoặc. Hắn nghe thấy tiếng cửa mở, đảo mắt nhìn
lại, trên tuấn nhan đạm mạc nở rộ một vẻ tươi cười ôn hòa.
“Tắm xong rồi?”
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng gật đầu. Bị hắn hỏi như vậy, nàng cư nhiên có chút khẩn trương, bàn tay lau tóc hơi hơi ngừng một chút, giật mình, cũng nhìn hắn ngây ngốc cười.
Hắn nhìn nàng vân đạm phong khinh nói:“Vậy ngủ đi.”
“Ngủ…… Ngủ a?” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt nhìn hắn, dùng sức lau tóc nói:“Tóc ta còn chưa khô, ta lau khô mới ngủ.”
Nàng không biết, bộ dáng nhăn nhó vô
thố của nàng trong mắt Cung Viễn Tu đáng yêu cỡ nào. Cung Viễn Tu cũng
không vội, ánh mắt tiếp tục nhìn vào quyển sách, sau nửa canh giờ, tóc
Vu Thịnh Ưu khô.
Cung Viễn Tu chọn mi nhìn nàng, Vu
Thịnh Ưu khẩn trương cầm một miếng quế hoa cao trên bàn, dùng sức nhét
vào miệng:“Buổi tối chưa ăn no, ta ăn chút đã rồi ngủ.”
Cung Viễn Tu ôn ngôn đạm cười:“Nàng ăn từ từ.”
Vu Thịnh Ưu đem toàn bộ điểm tâm trên
bàn nhét vào miệng xong, lại uống một ấm trà, đông sờ sờ, tây sờ sờ, làm hết tất cả những chuyện có thể làm rồi, mới đứng dậy, đi đến bên
giường, đi qua người Cung Viễn Tu, lăn vào bên trong giường, đắp chăn,
nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.
Một lát sau, nàng nghe được tiếng Cung
Viễn Tu gấp sách lại, giường lay động vài cái, nến tắt, một góc chăn bị
xốc lên, Vu Thịnh Ưu thân mình cứng ngắc, khẩn trương, trong lòng bàn
tay hơi hơi đổ mồ hôi, thân thể hắn mang theo một cảm giác mát mẻ nằm
gần vào.
Nàng im lặng đợi một hồi, người bên cạnh không có động tác dư thừa gì, chỉ thẳng tắp nằm ở bên người nàng, như là đang ngủ.
Vu Thịnh Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thể dần dần thả lỏng, lúc này mới chậm rãi ngủ.
Mãi cho đến khi hô hấp của nàng vững
vàng , người bên cạnh nàng mới nhẹ nhàng vươn tay, ôm nàng vào lòng,
lẳng lặng cùng nàng đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, lúc chim chóc đánh thức Vu
Thịnh Ưu dậy, nàng mở mắt ra, phát hiện người bên cạnh đã rời đi, nơi
hắn nằm vẫn còn lưu lại chút độ ấm.
Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn ngoài cửa sổ,
sắc trời sáng sớm màu lam , lúc này, hẳn là đi luyện võ đi. Đã không cần ta đi cùng rồi sao? Trong lòng lại có chút mất mát.
Bất quá, không cần ta đi cùng cũng thật tốt a, như vậy buổi sáng ta có thể ngủ lười được. Đúng! Ai cũng đừng
ngăn cản ta, ta muốn ngủ thẳng tới giữa trưa. Vu Thịnh Ưu yên lặng nghĩ, xoay người, muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại vẫn không thể ngủ
được, cuối cùng nàng rốt cục đành phải ngồi dậy, nghĩ: Đúng rồi, ta cũng muốn luyện võ a! Ta lần này ra ngoài chịu khổ nhiều như vậy, chính là
do võ nghệ không tốt a, hiện tại có thời gian hẳn là nên luyện tập võ
nghệ để bản thân mạnh hơn a!
Phải phải! Gật đầu, đứng dậy, mặc trang phục vào, tóc buộc tùy ý, rửa mặt, liền theo con đường nhỏ quen thuộc, đi đến rừng trúc.
Nắng sớm chớp động, gió lạnh thổi nhè
nhẹ, phất qua thân trúc, phát ra tiếng vang dễ nghe, trong rừng trúc,
một nam tử áo trắng cầm bảo kiếm trong tay theo gió mà động, thân hình
hắn cũng không mau, nói là luyện kiếm không bằng nói là đang múa kiếm,
tùy ý có chút lười nhác, kiếm pháp kia như nước chảy mây trôi, gió nhẹ
phất qua lại càng đẹp mắt.
Vu Thịnh Ưu nhìn không chớp mắt, nam tử múa xong một bộ kiếm pháp, thu kiếm xoay người, nhìn nàng ôn nhu mỉm
cười:“Đại tẩu, sớm.”
Vu Thịnh Ưu thực cảm thấy trên thế gian này không có nam tử nào tuấn mỹ hơn Cung Viễn Hàm, thật không hiểu sau
này, nữ tử như thế nào mới có thể xứng đôi với hắn a. (oahaha, Hàm ca là nhất)
“Sớm.” Vu Thịnh Ưu cười cười, nhìn nhìn xung quanh một chút hỏi:“Viễn Tu đâu?”
“Đại ca tiến cung diện thánh .”
Vu Thịnh Ưu kinh ngạc trợn to mắt:“Diện thánh? Gặp Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy.” Cung Viễn Hàm gật đầu.
“A…… Gặp hoàng đế a!” Trong đầu xuất
hiện hình ảnh bá quan trong triều quỳ xuống hành lễ giống như trong phim truyền hình, Vu Thịnh Ưu lúc này mới nhớ tới, bà bà tốt xấu gì cũng là
công chúa, ba huynh đệ bọn họ, chẳng phải cũng là Vương gia sao? A! Hóa
ra chính mình lại là một Vương phi a! Vương phi a! Biết Vương phi là sao không? Là quý tộc! Quý tộc a! Kẻ có tiền! Nga ha ha ha ha ha.
Cung Viễn Hàm liếc mắt đạm nhìn, thấy Vu Thịnh Ưu vẻ mặt vui vẻ, không rõ nàng lại hưng phấn cái gì, tiếp tục nâng kiếm vũ lộng.
Vu Thịnh Ưu từ trong giấc mộng Vương
phi tỉnh lại, nhìn Cung Viễn Hàm kiếm pháp phiêu dật, bỗng nhiên tâm
sinh hâm mộ:“Ai! Viễn Hàm. Ngươi dạy ta luyện võ đi.”
“Luyện võ?”
“Ừm! Luyện bộ kiếm pháp này đi, ngươi múa kiếm siêu đẹp a.”
Cung Viễn Hàm không chút suy nghĩ cự tuyệt:“Không được.”
“Vì sao không được!”
“Ta không muốn lãng phí khí lực a.” Cung Viễn Hàm nói phi thường đương nhiên.
Vu Thịnh Ưu tức giận nghiêm mặt, hắn
liền khinh thường nàng như vậy, liền cho rằng nàng nhất định không học
được:“Ngươi chính là không muốn dạy ta!”
“Ngươi nghĩ đúng a.” Cung Viễn Hàm chọn mi, cười cười, vân đạm phong khinh tiếp tục múa kiếm.
“……” Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy một chút, người này thật sự là thành thực a, khó chịu! Nàng xoay người, rút lấy một cây trường côn liền đánh tới:“Không dạy ta! Ta cũng không để
cho ngươi luyện.”
Cung Viễn Hàm đưa tay chặn lại, xoay
người, tay phải chụp tới, một chiêu linh tinh của Vu Thịnh Ưu đã bị hắn
hóa giải, Cung Viễn Hàm cầm gậy gõ nhẹ đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói:“Nha
đầu nghịch ngợm.”
Vu Thịnh Ưu ôm đầu, không thuận theo trừng mắt nhìn hắn, lôi kéo ống tay áo hắn dùng sức
lắc:“Dạy ta đi! Dạy ta, dạy ta!”
Cung Viễn Hàm lắc đầu, kéo lại tay áo, ôn nhu cười nói:“Được, dạy cho ngươi, dạy cho ngươi.”
“Hắc hắc.” Vu Thịnh Ưu híp mắt, cười thực vui vẻ đứng lui sang một bên.
Cung Viễn Hàm lôi bảo kiếm ra:“Xem cẩn thận .”
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật gật đầu.
Vừa xuất tư thế làm một động tác, Vu Thịnh Ưu kêu:“Dừng.”
Cung Viễn Hàm dừng lại, Vu Thịnh Ưu học hắn triển khai động tác:“Tiếp.”
Cung Viễn Hàm khóe miệng run rẩy một
chút, lại làm một động tác, lần này không cần Vu Thịnh Ưu gọi, hắn tự
giác dừng lại, chờ tới khi Vu Thịnh Ưu bày ra một bộ dáng giống giống
như thế, hắn mới bắt đầu động tác kế tiếp.
Hắn cầm kiếm chém xuống, nàng cũng cầm
kiếm chém xuống, hắn tiêu sái xoay người, nàng lảo đảo xoay người, hắn
kiếm phong phiêu dật sắc bén, kiếm phong của nàng run run vô lực.
Gió nhẹ nhàng phất qua, hai người trong rừng trúc, một người thực sự dạy, một người cẩn thận học, áo trắng nam
tử thực thong thả xuất từng động tác, diễn một lượt bộ kiếm pháp.
Sau nửa canh giờ, một bộ kiếm pháp đã dạy một nửa, thu kiếm. Quay lại nhìn nàng.
Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái hỏi:“Hết rồi?”
Cung Viễn Hàm cười:“Ta muốn hỏi một chút, võ công của ngươi trước kia là ai dạy ?”
Vu Thịnh Ưu nghĩ nghĩ:“Phụ thân cùng
các vị sư huynh thay phiên dạy a, bình thường chỉ có phụ thân cùng đại
sư huynh dạy là thực nghiêm khắc, những gì dạy nhất định phải bắt ta học bằng được, còn các sư huynh khác, ta lười luyện, bọn họ cũng sẽ không
bắt buộc ta.”
“Người nào đối xử tốt với chính mình, cũng sẽ không bắt buộc ngươi.” Cung Viễn Hàm cười thành khẩn.
“Ngươi là ghét bỏ ta ngốc sao?” Vu Thịnh Ưu chu miệng trừng hắn.
“Ừm…” Cung Viễn Hàm cẩn thận nghĩ nghĩ, còn thật sự gật đầu:“Đúng vậy.”
“Hừ.” Vu Thịnh Ưu tức giận liếc nhìn, hắn lại còn gật đầu.
Cung Viễn Hàm cười nói:“Đồ nhi, đem mấy chiêu vi sư vừa dạy ngươi luyện xem.”
“Vâng.” Vu Thịnh Ưu tự tin tràn đầy bày ra tư thế, khoa tay múa chân hai cái, sau đó dừng lại hỏi:“Xuống phía dưới?”
“Hướng về phía trước.”
“À. ”
“……”
Không đến hai chiêu lại hỏi:“Hướng bên trái?”
“Hướng bên phải.”
“À……” Vu Thịnh Ưu làm tốt động tác, sau một thời gian dài trầm mặc, quay đầu hỏi “Sau đó sao?”
“Thật có lỗi, đại tẩu, vừa rồi ta không nên gọi ngươi là đồ nhi.” Cung Viễn Hàm mở to mắt phủi sạch quan hệ,
tuyệt đối không thể để cho người ta biết kiếm pháp của nàng là do hắn
dạy, mất hết danh dự .
Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, báo oán trừng hắn:“Ta mới không cần ngươi làm sư phụ, ngươi dạy không tốt, lại đổ lỗi cho ta!”
Cung Viễn Hàm bật cười:“Ta dạy không tốt?”
“Chính là do ngươi dạy không tốt! Là như vậy, là như vậy!” Vu Thịnh Ưu không nói đạo lý, kêu lên.
“Dạy cái gì?”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm đôn hậu
từ phía rừng trúc truyền tới, Cung Viễn Tu lững thững đi tới, hôm nay
hắn mặc một thân áo choàng màu vàng, tóc cẩn thận tỉ mỉ dùng trâm cài
tóc cài lên, đỉnh đầu mang theo kim quan, càng lộ vẻ phong thần tuấn
lãng.
“Đại ca đến vừa lúc.” Cung Viễn Hàm
chắp tay nói:“Tẩu tử muốn học Phiêu Vân kiếm pháp, tiểu đệ bất tài thật
sự không dạy được nàng, đại ca vẫn là tự mình dạy đi.”
Nói xong, ôm quyền hành lễ, xoay người mà đi.
Vu Thịnh Ưu cầm kiếm trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, đáng giận, hắn cứ như vậy không dạy nàng nữa sao!
“Muốn học kiếm?” Cung Viễn Tu tới gần nàng, cúi đầu nhẹ hỏi.
Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu:“Ha ha, ta thấy Viễn Hàm múa kiếm rất đẹp, nên muốn học thử.”
“Ta dạy cho nàng.”
“Ta…… Ta rất ngốc .” Vu Thịnh Ưu xấu hổ cầm kiếm, cẩn thận nhìn hắn:“Ngươi không được khinh bỉ ta nga.”
“Sẽ không.” Cung Viễn Tu trầm giọng mà cười:“Để ta xem nàng luyện thế nào ?”
“Ừm.” Vu Thịnh Ưu vắt hết óc mới ngắc ngứ diễn được nửa bộ kiếm pháp Cung Viễn Hàm vừa dạy nàng.
Đùa giỡn xong, người nào đó tự mình cũng thực hổ thẹn sờ sờ mũi cười:“Học không tốt.”
Cung Viễn Tu cười:“Không, là Viễn Hàm dạy không tốt.”
“A?” Vu Thịnh Ưu kinh ngạc nhìn hắn, hắn cư nhiên cũng nói giống nàng!
“Ta dạy nàng, ba ngày là có thể học được.”
“Thật sự?” Vu Thịnh Ưu kích động lôi kéo ống tay áo hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.
Cung Viễn Tu nhìn tay hắn, không rút ống tay áo về giống Cung Viễn Hàm, chỉ cúi đầu, cười yếu ớt, ôn nhu hứa hẹn:“Đương nhiên.”
Oa –! Thiên hạ đệ nhất cao thủ quả nhiên không phải dễ làm ! Người ta nhất định có bí quyết! Có bí quyết a!
Oa ca ca! Học được a !