Đã vào mùa thu,
Không khí mang cảm giác mát mẻ thản nhiên lại hiu quạnh.
Sắc trời không quá xanh, mây cũng thật ít, gió rất nhẹ, ánh mặt trời rất sáng lạn, lại ôn nhu không chói mắt chút nào.
Vu Thịnh Ưu ngồi một mình trong đình
bát giác sơn son ngoài thành, nàng hôm nay, tóc búi cao, cài trâm hoa,
tay áo sáng màu, váy hoa xanh biếc, bên hông thắt một sợi dây mềm vàng,
đeo một khối bạch ngọc bội, nhìn trang phục cũng thấy rõ ràng đã dụng
tâm giả trang, tinh tế nhìn lại, thật là có chút trắng trong thuần khiết thanh nhã, hương vị ôn nhu nhàn tĩnh.
Gió nhẹ phất qua, lá phong đỏ như lửa
nhẹ nhàng lay động, trên con đường nhỏ bên đình, một hồng y nam tử chậm
rãi đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nhợt nhạt cười, đứng dưới tán lá
phong đỏ, đón gió, đón ánh mặt trời, ôn nhu mà sáng lạn, xinh đẹp tuyệt
mỹ……
Vu Thịnh Ưu hai tay nhẹ nhàng nắm quần
áo, nhìn hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, có lẽ bởi sắc đỏ của lá, hai gò má của nàng cũng nhè nhẹ đỏ ửng.
Hắn đến gần nàng,
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu,
Hắn nhìn nàng, ánh mắt hắn thâm trầm,
ánh mắt của nàng có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn
nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng, nàng đỏ mặt, gục đầu xuống, gắt gao nắm tay, nhưng không trốn tránh.
Hắn hơi hạ mắt, nhợt nhạt cười, nhẹ
nhàng nhặt một chiếc lá đỏ rơi trên búi tóc nàng lên, cầm trên tay, nhẹ
nhàng xoa xoa, trêu ghẹo nhìn nàng nói:“Đến sớm như vậy?”
Hắn hẹn nàng giờ Thìn gặp lại, hiện tại mới qua nửa giờ Mẹo.
Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nói:“Ta muốn chờ ngươi.”
Việc nàng có thể làm cho hắn, chỉ có một chút như vậy, để hắn có thể nhìn thấy mình sớm hơn một chút, đỡ đi một khắc chờ đợi.
Ái Đức Ngự Thư nghe xong lời của nàng,
nhẹ nhàng nở nụ cười, trong thanh âm khàn khàn tràn đầy sung sướng, lòng tràn đầy ôn nhu, lá phong cũng lay động, nặng nề trùng trùng điệp điệp, khắp sườn núi như có lửa đỏ.
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn cười, ngẩng đầu, cũng tươi cười, dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi:“Nào! Hôm nay ngươi muốn đi đâu chơi?”
Ái Đức Ngự Thư nhếch miệng cười, bỗng
nhiên vươn tay, bế nàng lên, Vu Thịnh Ưu sợ hãi kêu một tiếng, Ái Đức
Ngự Thư sang sảng cười nói:“Nàng cứ theo ta là được.”
“Này…ta…ta tự đi được.” Vu Thịnh Ưu đỏ mặt hét lên.
“Thương thế của nàng chưa tốt. Ta ôm nàng đi mau hơn.” Ái Đức Ngự Thư không để ý tới nàng, ôm nàng đi nhanh lên đỉnh núi.
“Chính ngươi cũng có thương tích trong người.”
“Có bị thương nặng, cũng không đến mức ngay cả lão bà đại nhân cũng không ôm được.”
“Ta không phải……” Câu nói bình thường
vẫn thốt ra kia, hôm nay lại nghẹn lại, bị Vu Thịnh Ưu nuốt xuống, nàng
sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm:“Quên đi, cho ngươi chiếm tiện nghi một
lần.”
Ái Đức Ngự Thư ha ha cười, chưa đi được mấy bước, đã thấy một tuấn mã màu trắng, con ngựa bị buộc ở cây, đá
chân, thở phì phì, như là đang thúc giục chủ nhân mau tới.
Ái Đức Ngự Thư đặt Vu Thịnh Ưu lên lưng ngựa, chính hắn cũng lưu loát lên ngựa, hai tay cầm dây cương, đồng
thời cũng vòng tay ôm nàng vào ngực, hắn mỉm cười, giật dây cương, khẽ
quát một tiếng, con ngựa giống như tên bắn xông ra ngoài.
Con ngựa chạy gần nửa canh giờ, liền
dừng lại bên bờ suối sau núi, Ái Đức Ngự Thư nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng
bế Vu Thịnh Ưu xuống, chỉ vào dòng suối nhỏ phía trước nói:“Nàng xem,
dòng suối này tuy không trong suốt như sơn tuyền trên Thánh Y sơn, nhưng cũng có rất nhiều cá nha.”
“Cá?” Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, kỳ quái nhìn hắn.
Ái Đức Ngự Thư híp mắt cười:“Lão bà đại nhân, hôm nay ta bắt cá cho nàng ăn nha.”
“Ngươi bắt được sao?” Vu Thịnh Ưu nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại trong suối, có chút không tin hỏi.
“Hừ, nàng xem thường ta?” Ái Đức Ngự
Thư không vui, rũ rũ tay áo cùng ống quần bước xuống suối, Vu Thịnh Ưu
cũng muốn xuống giúp hắn, nhưng hắn lại bắt nàng chờ trên bờ, tự mình
cầm đá bên bờ suối, làm thành một cái vòng lớn giữa suối, Vu Thịnh Ưu
ngồi trên bờ, ôm đầu gối, chống đầu nhìn hắn, nhìn hắn bận rộn trong
suối, hắn bắt cá thật sự rất lợi hại, tay không, chỉ một khắc đã bắt
được ba, bốn con cá, hắn bắt được con nào, đều đem đến để bên chân nàng, cười vui vẻ giống như đứa nhỏ.
Có lẽ, thật lâu trước kia, hắn cũng
giống như vậy, ở sơn tuyền trên Thánh Y sơn, bắt cá cho tiểu Ưu của hắn, giống như bây giờ, không muốn nàng làm bất kì việc gì, cho dù là đi một bước, làm một chút việc nặng, chạm phải một chút nước lạnh.
Nam nhân như vậy, nếu gặp hắn trước khi gặp được Viễn Tu, nàng có cảm động không? Cho dù hắn béo đến không còn
lời nào để nói, cho dù diện mạo hắn kỳ quái, cho dù tính cách hắn quỷ
dị, nhưng mà, trong mắt hắn, trong lòng hắn, nàng chính là trân bảo,
nâng trên tay sợ rớt, giữ trong miệng sợ tan.
Nếu gặp hắn trước khi gặp được Viễn Tu……
“Lão bà đại nhân! Tiếp theo!”
Vu Thịnh Ưu định thần lại, nhìn lại
phía tiếng nói, chỉ thấy một con cá to dài bay thẳng tới trước mặt nàng, nàng sợ hãi kêu a một tiếng, cuống quít đưa tay bắt lấy, con cá mạnh mẽ quẫy vài cái trên tay nàng, đuôi cá đánh vào mặt nàng, Vu Thịnh Ưu lại a một tiếng, dùng sức giữ chặt mình cá, con cá ra sức giãy dụa, đuôi
không ngừng quẫy vào mặt Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu buồn bực buông tay,
con cá rơi trên cỏ, quẫy quẫy.
Vu Thịnh Ưu vươn tay, cầm lấy một tảng
đá, tức giận chỉ vào con cá nói:“Đáng giận! Ngươi cư nhiên dám đánh vào
tay ta! Ta bóp chết ngươi!”
Vu Thịnh Ưu ném tảng đá vào con cá,
nhưng con cá lại nhảy lên, vừa lúc đụng trúng vào mặt Vu Thịnh Ưu, phát
ra một tiếng vang lớn.
Vu Thịnh Ưu sửng sốt, nàng… nàng cư nhiên bị một con cá khi dễ !!
“Ha ha ha ha.” Ái Đức Ngự Thư đứng
trong nước, nhìn Vu Thịnh Ưu chật vật, cười đến gập lưng, ánh mắt hắn
xinh đẹp cười mị lên, cười vui cởi mở.
Vu Thịnh Ưu thấy hắn cười vui vẻ như vậy, xoa xoa mặt mình, cũng nở nụ cười theo.
Ái Đức Ngự Thư đi từ dưới suối lên, túm lấy đuôi con cá, cười giáo dục:“Cá nhỏ, cá nhỏ, ngươi xem ngươi cư
nhiên dám khi dễ lão bà nhà ta! Ta nhất định phải thu thập ngươi một
phen. Lão bà, nàng muốn ăn nướng? Hay là luộc?”
Vu Thịnh Ưu nhíu nhíu mày, còn thật sự
nghĩ nghĩ nói:“Nướng hay luộc cũng đều cho nó chết toàn thây, không
được! Rất tiện nghi cho nó .”
Ái Đức Ngự Thư hỏi:“Vậy chặt ra rán?”
Vu Thịnh Ưu chọn mi, phi thường tán thành gật đầu:“Không tồi!”
“A ~ rán thì có chút khó khăn.” Ái Đức
Ngự Thư híp mắt cười:“Nhưng mà cũng không làm khó được ta.” Nói xong,
hắn đi đến bên ngựa, lấy từ trên lưng ngựa xuống một bao lớn, bên trong
có một cái nồi, có bát đũa, có một ít đồ gia vị, còn có vài củ khoai
lang cùng một ít món ăn thôn quê.
“Oa! Ngươi đều chuẩn bị tốt a? Thiệt
nhiều đồ ăn, oa! Cư nhiên còn có rắn nữa, này ăn thế nào a?” Vu Thịnh Ưu nhìn mấy thứ trong bao, sợ hãi than.
“Hắc hắc, nàng xem biểu hiện của ta là
được, ta đã sớm muốn ăn cơm cùng nàng như thế này một lần.” Ái Đức Ngự
Thư vẻ mặt hưng phấn nói:“Trước kia, ta tránh sau núi nhà nàng, đều ăn
cơm như vậy, cơm ngon ở nhà, nàng lại không muốn ăn, mỗi ngày đều chạy
tới sau núi ăn cơm ta làm, khi đó ta làm không tốt, chính ta cũng không
thích, nàng lại ăn giống như sơn hào hải vị, nhưng hiện tại ta có thể
làm rất tốt rồi. Ta vẫn muốn lại được nấu cho nàng ăn……”
“Ngươi thật sự rất thích nàng.” Vu Thịnh Ưu nhẹ giọng nói.
“Sao? Nàng?” Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng, sau đó phản ứng lại, gật đầu thừa nhận:“Đúng vậy, ta thật sự rất thích nàng a.”
Vu Thịnh Ưu cầm cây rau, nhặt từng chút, lại nhìn lại đầu bếp sát cá Ái Đức Ngự Thư, nhẹ giọng thở dài.
Một ngày này,
Hai người bọn họ phối hợp phi thường
tốt, những chuyện không muốn nói đều không nhắc tới, những chuyện không
nên hỏi, tất cả đều không hỏi.
Giữa trưa, hắn nhóm lửa nấu cơm bên
dòng suối,
thức ăn đơn giản, chỉ có mấy món, nàng lại ăn cao hứng, vẻ
mặt khen ngợi, hắn bưng bát cơm ý cười đầy mặt, đắc ý dào dạt.
Buổi chiều, hắn ở bên dòng suối múa
kiếm, thân ảnh di động, y vĩ phiêu phiêu, hắn múa tận hứng, nàng xem
kinh diễm. Hắn thu kiếm, nhìn bên bờ suối đầy hoa dại, chọn lấy một đóa
đẹp nhất, cài lên tóc nàng, nhìn nàng miệng cười xinh đẹp.
Chạng vạng, hắn cùng nàng sóng vai ngồi bên suối, nhìn ráng đỏ chân trời, nhìn mặt trời dần dần hạ xuống, hắn
tràn đầy phiền muộn, yên lặng không nói gì……
Đêm, có chút lạnh….
Ánh trăng, tỏ lại sáng ngời……
Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng nắm tay lại, phủi những cánh hoa rơi trên làn váy đi, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Ta muốn trở về.”
Đã khuya, nếu không trở về, Viễn Tu sẽ sốt ruột, nói không chừng còn khóc nữa.
Ái Đức Ngự Thư nhìn trăng sáng trên bầu trời, trên gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ mờ mịt:“Nàng xem, ánh trăng trên
trời thật đẹp, nhưng cho dù ta vươn tay thế nào, cũng đều không chạm
được vào nó.”
Vu Thịnh Ưu theo lời hắn, ngẩng đầu
nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói:“Nó ở trên trời, ngươi trên mặt đất, tự
nhiên không thể chạm tới.”
“Đúng vậy, trăng trên trời, bởi vì trên trời, ta không chạm được, trăng trong nước, bởi vì trong nước, ta cũng
không chạm được.” Ái Đức Ngự Thư nói xong, nhẹ nhàng hạ mắt, không lên
tiếng, qua hồi lâu, hắn mới đứng dậy nói:“Ta đưa nàng về.”
Không giống với lúc đi, lần này, Ái Đức Ngự Thư lên ngựa trước, nhường Vu Thịnh Ưu ngồi ở phía sau hắn, giục
ngựa đi, gió đêm lạnh như băng thẳng tắp thổi qua quần áo hắn, nhưng hắn không đi chậm lại chút nào, một đường giục ngựa, chạy đến cửa sau Cung
gia bảo mới ngừng lại.
Vu Thịnh Ưu xoay người xuống ngựa, đứng dưới nhìn hắn, Ái Đức Ngự Thư cười nói:“Vào đi thôi.”
Vu Thịnh Ưu xoay người, đi hai bước,
dừng lại, quay đầu nhìn hắn nói:“Ngươi…… Ngươi tới Thánh Y sơn tìm phụ
thân ta, nói không chừng, người có thể trị khỏi cho ngươi.”
Ái Đức Ngự Thư nhìn nàng cười, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Vu Thịnh Ưu quay lại hai bước, đứng
trước ngựa, ngẩng đầu nhìn hắn, sốt ruột dặn:“Ngươi nhất định phải đi a, bằng không… Bằng không ta sẽ thực lo lắng.”
Ánh mắt Ái Đức Ngự Thư vẫn trong sáng, có ý cười thản nhiên, hắn nhếch miệng cười:“Lừa gạt nàng thôi! Ha ha.”
“Ách?” Vu Thịnh Ưu cả kinh, kỳ quái nhìn hắn.
“Nàng xem.” Ái Đức Ngự Thư chỉ vào con
sư tử đá ở trước cửa hậu viện Cung gia bảo, vận khí từ đan điền, đột
nhiên phát ra một chưởng, sư tử bằng đá nháy mắt vỡ vụn!
“Ách!!” Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt nhìn mảnh đá vụn đầy đất.
“Ha ha ha, ta luyện thành tầng thứ tám nga!” Ái Đức Ngự Thư vẻ mặt đắc ý cười.
“Cái gì? Thật sự?” Vu Thịnh Ưu kinh hỉ nhìn hắn.
“Đó là đương nhiên, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm, thông minh thiên hạ đệ nhất như ta, sao lại có thể
thất bại chứ! Ha ha ha.”
Ái Đức Ngự Thư bộ dáng tự kỷ.
Vu Thịnh Ưu hỏi:“Vậy sao Mạt Nhất lại bảo ngươi thất bại?”
“Hắn bị ngốc.”
Vu Thịnh Ưu hai tay chống nạnh rống lớn:“Vậy sao ngươi lại nói ngươi sắp chết?”
“Ngốc! Ta không nói như vậy, nàng sẽ đi cùng ta sao?” Ái Đức Ngự Thư bất đắc dĩ phẩy phẩy hai tay.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi đi chết đi!” Vu
Thịnh Ưu tức giận đánh một quyền, lại không nghĩ tới, Ái Đức Ngự Thư
ngồi không vững, lập tức té xuống.
Vu Thịnh Ưu bị dọa cuống quít chạy tới hỏi:“Không sao chứ? Ta không phải cố ý .”
“Ha ha ha ha, lão bà đại nhân, nàng
quan tâm tới ta như vậy, chẳng lẽ không phải là thích ta a? Ta biết mà,
ta anh tuấn tiêu sái như vậy, so với tướng công ngốc của nàng còn mạnh
hơn cả trăm lần, nàng sao có thể không thích ta chứ?” Hắn xoa xoa chỗ bị Vu Thịnh Ưu đánh, ngồi dưới đất ha ha cười trêu chọc nàng.
“Ngu ngốc! Ta không bao giờ để ý đến
ngươi nữa!” Vu Thịnh Ưu tức giận dậm chân, bỏ lại những lời này, xoay
người chạy về Cung gia, không quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng đã đi xa, khuôn mặt tươi cười của
Ái Đức Ngự Thư mới chậm rãi trầm xuống, trong mắt tràn đầy tịch mịch, Vu Thịnh Bạch đi ra từ phía sau cây đại thụ, thấp giọng than nhẹ:“Đệ sao
phải lừa muội ấy.”
Ái Đức Ngự Thư cười khổ một chút:“Như vậy nàng mới có thể không vướng bận gì vì đệ.”
“Như vậy thật sự được chứ?”
“Ừm.”
“Đệ rõ ràng vì nàng làm nhiều như vậy,
vì sao không nói cho nàng?” Hắn rõ ràng là vì nàng, đang lúc luyện công
mấu chốt nhất, bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu gầy, nếu biến thành mỹ nam, Vu
Thịnh Ưu sẽ thích, hắn lại nói là do hắn không cẩn thận.
Rõ ràng luyện võ thất bại, mất hết võ
công, đe dọa sinh mệnh, hắn lại muốn mình đánh nát con sư tử đá giúp
hắn, lừa nàng là vẫn còn võ công.
Rõ ràng vì nàng cam nguyện buông tay tất cả, nguyện ý thay đổi tất cả, tất cả suy nghĩ đều là vì nàng, lại không nói một lời!
“Vì sao không nói!” Nếu hắn nói ra tất
cả những điều đó, thế giới này sẽ không có nữ nhân nào không cảm động vì hắn, không nhớ hắn cả đời.
“Đệ có nói nha.” Ái Đức Ngự Thư nhẹ giọng trả lời.
“Nói sao?”
“Đệ nói đệ yêu nàng.” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu, ta yêu nàng…
Vu Thịnh Bạch lắc đầu thở dài, tiến lên nâng hắn dậy:“Ngươi thật là đệ đệ của ta sao? Nếu thích như vậy phải đi cướp lại a! Không cướp được tâm cũng phải cướp lấy người! Quỷ Vực môn
chúng ta chẳng lẽ không bằng Cung gia bảo sao?”
Ái Đức Ngự Thư nhìn theo hướng Vu Thịnh Ưu biến mất, nhẹ giọng nói:“Ca, đệ không có cách nào.”
“Hử?”
“Không có cách nào nhìn nàng chịu đau khổ, nhìn nàng phải khó xử.”
Vu Thịnh Bạch lắc đầu:“Đệ so với ngốc tử Cung gia kia còn ngốc hơn! Ta sao lại có đệ đệ ngu như vậy chứ! Thật là…”
Ái Đức Ngự Thư cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Ca, đệ khó chịu.”
Vu Thịnh Bạch trong lòng đau xót, vươn
tay ôm đệ đệ của mình vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn nói:“Ngoan, không
nghĩ, cùng ca về Thánh Y sơn, ca nhất định sẽ chữa khỏi cho đệ, ca sẽ
không để đệ chết đâu.”
Ái Đức Ngự Thư gục trong lồng ngực ấm
áp của Vu Thịnh Bạch, nhẹ nhàng nhắm mắt, nước mắt trong suốt theo khóe
mắt chậm rãi chảy xuống…… Tâm nặng nề, phiền muộn cùng đau đớn nói không lên lời.
Hắn yêu nàng, yêu mười hai năm,
Mười hai năm……
Mười hai năm……
Đã yêu hết lòng, cũng đã đau thương ……
Nhưng chưa bao giờ hối hận.