Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Nổi bão


trước sau

“Ngươi!” Vu Thịnh Ưu xoay người nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Cung Viễn Tu hỏi:“Ngươi là khờ thật hay là giả ngốc?” Cung Viễn Tu ánh mắt vừa rồi sắc bén, giờ lại trở nên thuần khiết, ngơ ngác ngây ngốc nhìn nàng cười:“Nương tử, ta không ngốc a! Ha ha, mẫu thân nói ta thông minh nhất.” Vu Thịnh Ưu quay đầu, vẻ mặt hắc tuyến, vô lực than:“Quả nhiên, thực ngốc!” “Nương tử, nương tử, chúng ta tiếp tục luyện võ thôi.” Cung Viễn Tu chạy lại ôm lấy Vu Thịnh Ưu kêu vui vẻ. “Không luyện. Ta muốn về ngủ.” Trảm đinh tiệt thiết (1) cự tuyệt, nói giỡn sao, võ công của nàng so với hắn, chênh lệch giống như Đường Tam Tạng so với Tôn Ngộ Không! (1*chém đinh chặt sắt )

“Nương tử, luyện thôi.” Cung Viễn Tu quấn quít lấy nàng không cho nàng đi. “Ta nói không luyện! Ngươi nghe không hiểu có phải hay không?” Vu Thịnh Ưu sống chết giãy dụa giãy dụa, chính là giãy dụa không được, tức giận cúi đầu cắn mạnh vào tay hắn. Cung Viễn Tu bị đau, a lên một tiếng buông tay. Vu Thịnh Ưu lập tức vùng ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Cung Viễn Tu ủy khuất nhìn nàng, tay trái xoa xoa chỗ tay phải vừa bị cắn, trong mắt nước mắt một vòng một vòng ngân ngấn, bộ dáng vô cùng đáng thương, giống như là chó nhỏ bị chủ nhân đánh. “Nữ nhân kia! Sao lại có thể cắn người?” Cung Viễn Hạ bước nhanh đến, kéo tay huynh trưởng xem, chỉ thấy một vòng dấu răng hồng hồng thực sâu, nữ nhân kia cắn cũng không nhẹ ! Cung Viễn Hạ giận dữ:“Ngươi…… Ngươi là chó điên sao? Ngươi gả cho huynh trưởng ta, phải nghe lời huynh ấy nói, huynh ấy muốn ngươi luyện võ ngươi phải luyện!” Vu Thịnh Ưu khinh thường hừ lạnh:“Luyện võ? Thật tức cười, ngươi thấy ta có năng lực cùng hắn luyện võ sao? Ta a! Còn muốn sống lâu hơn chút nữa! Không muốn chết trên tay một ngốc tử một cách không minh bạch !” “Ngươi sao có thể kêu tướng công mình là ngốc tử?” Cung Viễn Hạ hung hăng chỉ trích nàng. “Ta chỉ nói sự thật a” Vu Thịnh Ưu buông tay. “Ngươi! Ngươi rốt cuộc có hiểu cái gì là tam tòng tứ đức hay không !” “Không hiểu!” Vu Thịnh Ưu mắt trợn trắng, tỏ vẻ ‘ngươi có thể làm khó dễ được ta sao’. “Ngươi……” Cung Viễn Hạ tức giận chỉ mặt nàng, muốn dạy dỗ nàng một phen. Cung Viễn Tu nhảy đến giữa hai người nói:“Tam đệ! Ta biết cái gì là ‘tam theo’ nga!” “Đại ca biết?” Cung Viễn Hàm nghiêng đầu hỏi. “Đúng vậy!” Cung Viễn Tu híp mắt cười: “’Tam theo ‘chính là: Chưa lập gia đình theo mẫu, ký thú theo thê, thê tử tự sát! Buổi sáng hôm nay nương tử mới nói cho ta biết! Nương tử, ta nói đúng không?” Tất cả mọi người sửng sốt, khắp rừng trúc trừ bỏ Cung Viễn Tu đắc ý cười hì hì, còn lại đều im lặng quỷ dị a quỷ dị. Vu Thịnh Ưu vụng trộm liếc nhìn Cung gia hai huynh đệ kia, chỉ thấy bọn họ khóe miệng run rẩy, vẻ mặt hắc tuyến trừng mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng vừa chạm ánh mắt họ, liền lập tức né ra, nhìn trời a nhìn trời, xem mây a xem mây, chính là không dám nhìn bọn họ! “Đại tẩu.” Hai chữ này cơ hồ là từ kẽ răng Cung Viễn Hạ rít ra. Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, muốn như thế nào? Cung Viễn Hạ làm một động tác mời :“Mời ra đây nói chuyện.” Vu Thịnh Ưu kiêu ngạo xua tay:“Không cần, không cần, chị dâu em chồng không nên thân cận, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Cung Viễn Hạ run người, tuấn nhan hơi hơi trở nên trắng: “Ngươi…… Ngươi…… Cung Viễn Hạ ta là người như thế sao? Huống hồ ta đối với ngươi tư sắc như vậy…… Hừ.” Câu nói kế tiếp không nói cũng biết! “Tư sắc ta làm sao vậy? Huống hồ, ta có nói ngươi sao? Ta nói chính mình không được sao?” Nhìn hắn môi hồng răng trắng bộ dáng tuấn tú, Vu Thịnh Ưu nàng cũng không cam đoan chỉ nhìn không động thủ a ! Dù sao nàng hiện tại là phá bình phá suất (2), gặp một người áp một người. (2*không còn gì để mất )

Cung Viễn Hạ tuấn nhan hơi hơi phiếm hồng:“Ngươi không có chút nữ tắc nào vậy, nói ra không biết thẹn.” Vu Thịnh Ưu buông tay:“Ta chỉ là nói thật.” “Ngươi……” Dưới Càn Khôn (3) giữa ban ngày ban mặt, nữ nhân này cư nhiên nói cho hắn, nàng đối hắn có ý đồ gây rối. Nếu hắn nhất định muốn nàng qua nói chuyện, chẳng phải là chứng minh rằng hắn muốn…… Nàng đang đùa giỡn hắn sao? Cung Viễn Hạ mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang tím, từ tím lại thành xanh, biến hóa rất nhanh chóng, xong một vòng, Cung Viễn Hạ vung ống tay áo xoay người cả giận nói:“Ta không so đo với ngươi!” Nói xong nháy mắt biến mất ở trong rừng trúc. (3* trời đất)

Vu Thịnh Ưu lúc lắc ống tay áo nói:“Đi thong thả, đi thong thả.” Trong rừng trúc chỉ còn ba người, gió nhẹ thổi qua, tiếng trúc xào xạc. “Đại tẩu.” Cung Viễn Hàm nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, mỉm cười, ôn nhuận như ngọc dung mạo tựa thần thánh tỏa sáng khiến người ta không thể mở mắt, Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, trong lòng vô cùng phẫn nộ! Chỉ với diện mạo của hắn, cho dù là tàn phế lúc ấy cũng có thể tuyển hắn nha! Đáng giận! Ta hối hận, hối hận, hối hận chết đi được! “Đại tẩu?” Cung Viễn Hàm kỳ quái nhìn vẻ mặt dữ tợn của Vu Thịnh Ưu, lại một lần nhẹ giọng kêu. “Gọi cái gì?” Vu Thịnh Ưu trừng hắn! Hắn là mĩ nam đúng vậy! Nhưng không phải mĩ nam của nàng, giống như đám mỹ nam trên Thánh Y sơn,
là nhìn được không ăn được nha, khác nào tra tấn a a a a! Đối với nam nhân như vậy, Vu Thịnh Ưu phẫn nộ ! Vô cùng phẫn nộ, tới mức muốn phá hư mọi thứ! Ngẫm lại đi, nếu tác giả bảo hộ nàng, đám mỹ nam này đã sớm quỳ gối dưới chân váy nàng, vì nàng ba huynh đệ ra tay tranh chấp không nương tình, tranh đến ngươi chết ta sống, độc giả chia làm đại ca phái, nhị ca phái, tam đệ phái, ủng hộ, tranh cãi líu ríu! Cuối cùng vì thỏa mãn nhu cầu đại chúng, tác giả không thể không để np cho xong việc! Mà nàng chỉ cần vô tội đứng một bên lúc lắc đầu, ngâm hai ba câu thơ, mỉm cười thực khuynh thành là được ! Nhưng hiện tại thì sao, hiện tại thì sao, hiện tại thì sao !! Nàng tình nguyện để Nhị ca và Tam đệ kia già hơn, xấu hơn! Như vậy nàng sẽ không có cảm giác như đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ vai nữ chủ biến thành người bình thường thật có sự chênh lệch rất lớn a! Cung Viễn Hàm sắc mặt bình thản nói:“Đại tẩu, đại ca của ta tâm trí mặc dù không thành thục, cũng là một người tốt, hy vọng đại tẩu có thể cố gắng đợi huynh ấy.” “Ta sẽ cố gắng đợi hắn như thế nào?” Cung Viễn Hàm nghiêng đầu nhẹ nhàng cười, trúc xung quanh đều bị vẻ đẹp của hắn rung động đến nở hoa rồi! Vu Thịnh Ưu đương nhiên cũng xem ngây người. Cung Viễn Hàm dùng thanh âm nhẹ nhàng nói:“Tẩu đối xử với huynh ấy tốt, đó là phúc khí của đại ca ta. Tẩu đối xử không tốt, là do đại ca ta không có phúc phận” Vu Thịnh Ưu chọn mi, lại còn nói vẻ ủy khuất như vậy? “Nhưng mà,” Cung Viễn Hàm trên mặt tuy còn mang nét cười, nhưng ánh mắt lại thập phần lạnh như băng, thanh âm vẫn nhu hòa, làm cho người ta có cảm giác bị áp chế không nói lên lời, “Đại ca nếu không có phúc khí, ngươi thân là thê tử của hắn, chỉ sợ là càng không có phúc phần.” Uy hiếp, là uy hiếp! Người này cư nhiên cười tủm tỉm uy hiếp nàng: Nếu nàng không đối xử cho tốt với đại ca hắn, nàng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn hắn:“Ngươi nghĩ rằng nói vậy ta sẽ sợ các ngươi?” “Có sợ không, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao.” Nói xong hắn mỉm cười, xoay người rời đi. “Này!” Vu Thịnh Ưu lớn tiếng gọi lại hắn. Hắn ngoái đầu nhìn lại, Vu Thịnh Ưu hỏi:“Ta hỏi ngươi, nếu ngày hôm qua ta chọn ngươi, ngươi thật sự sẽ cưới ta sao?” Cung Viễn Hàm cười:“Đương nhiên sẽ kết hôn.” Vu Thịnh Ưu trừng hắn:“Thật sự là đáp án đáng ghét!” Nếu hắn nói không cưới, nàng còn có thể vui một chút. Cung Viễn Hàm nhìn nàng nhẹ nhàng cười:“Đại tẩu mau tới dùng điểm tâm, chờ ngươi chân chính hiểu biết ca ca, ngươi sẽ biết, ngày hôm qua lựa chọn của ngươi là rất chính xác.” Nói xong câu đó, Cung Viễn Hàm không cần phải nhiều lời nữa, xoay người biến mất trong rừng trúc! Phải không? Vu Thịnh Ưu có chút hoài nghi. “Nương tử.” Thanh âm quen thuộc lại xa lạ vang lên, Vu Thịnh Ưu quay đầu lại chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ tuấn lãng, ở cách đó không xa nhìn nàng, muốn đi tới nhưng lại không dám. Vu Thịnh Ưu thở dài, vẫy tay với hắn, Cung Viễn Tu sáng lạn cười, vội chạy lại ôm lấy nàng. Vu Thịnh Ưu cười nhẹ, người này tuy rằng ngốc, nhưng lại ngốc một cách đáng yêu. Coi như là nuôi một con chó nhỏ đáng yêu đi! Đối xử tốt với hắn được thì làm đi! Dù sao đối xử tốt với hắn cũng không mất đồng tiền vốn nào. “Nương tử.” Cung Viễn Tu mở to ánh mắt trong veo như nước nhìn nàng. “Sao?” Vu Thịnh Ưu đáy lòng có một tia mềm mại bị ánh mắt sạch sẽ của hắn làm dao động. “Ta nghĩ thật to.” “TMD!” Vu Thịnh Ưu lại thô tục quát:“Lăn đi!” Muốn đối xử tốt với hắn, thật sự rất khó a! ————- tiểu kịch trường ————– Cung Viễn Tu [ vui vẻ ]: Ta cưới nương tử. Người làm vườn: Chúc mừng đại thiếu gia. Cung Viễn Tu: Ta cưới nương tử. Đầu bếp nữ: Chúc mừng đại thiếu gia. Cung Viễn Tu: Ta cưới nương tử. Mỗ tác giả: Ta biết. Cung Viễn Tu [ ngây ngốc cười ]: Vì sao bà lại biết? Mỗ tác giả:[ âm hiểm cười ]: Bởi vì ta biết…… Nàng chính là sinh ra để cho ngươi mà. Cacaca! ps: Tiểu kịch trường cùng chính văn không quan hệ, chỉ là viết cho vui!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện