Vu Thịnh Ưu cười tủm tỉm: “Nhóm bảo bối, biết hôm nay là ngày hội gì không?” Song bào thai: “Trung thu a!”
Vu Thịnh Ưu: “Tiểu Học con nói, tết Trung thu phải làm gì a?”
Tiểu Học Học (giọng nói non nớt): “Cho tiền mừng tuổi ~~~~~!”
Vu Thịnh Ưu (quýnh): “Đó là tân niên! Tiểu Tập con nói ~!”
Tiểu Tập Tập (mắt to lòe lòe): “Cho tiền mừng tuổi ~~~~!”
Vu Thịnh Ưu (vô lực phù ngạch): “Đã nói đó là tân niên! Các con nghĩ lại xem phải làm gì?”
Song bào thai (đồng thanh): “Cho tiền mừng tuổi ~~~~!”
Vu Thịnh Ưu (lật bàn): “Đã nói đó là
tân niên, tân niên, tân niên! Các ngươi nghe không hiểu a!” Hai đứa nhỏ
này sao lại thế này, trong đầu đều là tiền, tiền, tiền ! Hẳn là học nhị
thúc nhà chúng đi!
Song bào thai ủy khuất nhìn nhau, hai
cặp mắt to ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy ủy khuất, nghẹn miệng,
đáng thương hề hề kêu khóc: “555555~~~~~ mẫu thân thật đáng sợ ~~~!”
Vu Thịnh Ưu: “Ách ~ ta… Ta sai lầm rồi. “
Tiểu Học Học khuôn mặt đáng yêu còn
mang theo nước mắt, mở mắt to nhìn Vu Thịnh Ưu hỏi: “Trung thu không
phải là nên cho tiền mừng tuổi sao?”
Oa ~! Thực đáng yêu ~! Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu: “Phải, hẳn là phải cho.”
Tiểu Tập Tập nghiêng đầu, khuôn mặt
đáng yêu tương tự, chớp chớp mắt to nhìn nàng: “Mẫu thân sẽ cho chúng
con tiền mừng tuổi sao?”
“Sẽ! Đương nhiên sẽ cho!” Vu Thịnh Ưu
dùng sức gật đầu, lấy bạc vụn trong túi đưa cho hai bảo bối của nàng,
nhìn bọn họ bộ dáng vui vẻ, thật là đáng yêu muốn chết! Thực đáng yêu,
thực đáng yêu, thực đáng yêu! Vu Thịnh Ưu rốt cuộc nhịn không được! Vươn lên, ôm lấy toàn bộ! Bên trái cắn mấy cái, bên phải cắn mấy cái! Thực
đáng yêu, thực đáng yêu! Nhóm con trai của nàng thực đáng yêu!
Hai hài tử lắc đầu xua tay giãy dụa, mẫu thân thật đáng sợ, động một chút là lao lên cắn bọn họ!
“Được rồi, được rồi. Đừng hôn chúng
nữa.” Vẫn ngồi ở một bên, Cung Viễn Tu ôn nhu cười, lôi hai đứa nhỏ
trong lòng Vu Thịnh Ưu ra, mỗi đứa đặt một bên đùi, đưa tay, lấy khăn
lau nước miếng trên mặt chúng, bọn nhỏ vui vẻ dán tại đầu vai hắn hi hi
ha ha cười đùa.
“Ai bảo bọn chúng đáng yêu như vậy!” Vu Thịnh Ưu híp mắt nhìn hai đứa con bảo bối của mình, thực xinh đẹp, thực đáng yêu, tựa như hai nắm gạo nếp, luôn hấp dẫn nàng không nhịn được
phải cắn mấy cái!
Nghĩ nghĩ, nhịn không được lại tiến
lại, ấn một cái hôn thật vang trên mặt mỗi đứa nhỏ, cảm thấy mỹ mãn đứng một bên ha ha cười, Cung Viễn Tu cười khẽ ngẩng đầu, nhìn Vu Thịnh Ưu
hỏi: “Của ta đâu?”
Vu Thịnh Ưu mặt mày vui vẻ, mỉm cười cúi đầu, ở khóe môi hắn dùng sức hôn một cái, còn phát ra thanh âm: “Chụt ~!”.
Hai người nhìn nhau, lòng tràn đầy vui mừng.
Hai hài tử dán trên vai Cung Viễn Tu tỏ vẻ không vui: “Phụ thân, hôn nhẹ.”
Cung Viễn Tu cúi đầu hôn một chút trên
gương mặt chúng, hai hài tử cũng ôm cổ Cung Viễn Tu, mỗi đứa hôn một
bên, một bức tranh 3P hoàn mỹ ~!
Ai! Không đúng! Vì sao trong đầu nàng
lại hiện ra loại cảnh tượng này! Vì sao trong đầu nàng lại nhảy ra những từ 3P, phụ tử chứ!
Vì sao, vì sao, vì sao ~~~~!
“Phát ngốc gì vậy? Tới nhà ăn ăn cơm a.” Cung Viễn Tu mỗi tay ôm một đứa nhỏ, quay lại hỏi Vu Thịnh Ưu đang ngây người.
Vu Thịnh Ưu dùng sức lắc đầu, muốn quên đi những suy nghĩ kì quái kia, nhưng cũng không biết vì sao, một khi
loại tư tưởng kỳ quái này sinh ra, lại giống như Hoàng Hà tràn ra càng
không thể ngừng lại!
Màn ảnh A:
Một ngày giữa trưa, Vu Thịnh Ưu ở trong sân, bỗng nhiên nghe được trong viện truyền đến tiếng cười đùa thanh
thúy, đi vào, chỉ thấy Cung Viễn Tu dùng miếng vải đen che hai mắt, đứng ở giữa sân, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười.
Nhóm song bào thai, nghịch ngợm bên
cạnh hắn, Tiểu Học chụp lưng hắn một chút, Tiểu Tập chụp tay hắn một
chút, Cung Viễn Tu đều làm bộ như không bắt được, khiến bọn nhỏ ha ha
cười to, Tiểu Học cùng Tiểu Tập cùng nhau cười chạy đến phía trước hắn
vỗ vỗ một chút hắn, lại
cuống quít chạy đi, lúc chạy đi, Tiểu Học không
cẩn thận đụng phải Tiểu Tập, mắt thấy hai đứa nhỏ sẽ té ngã, Vu Thịnh Ưu một câu ‘cẩn thận’ còn ở trong cổ họng chưa kịp kêu ra, một bóng đen
vụt qua, Cung Viễn Tu chuẩn xác đỡ được hai đứa nhóc bướng bỉnh kia, bởi vì vóc dáng đứa nhỏ rất thấp, hắn cơ hồ là nằm trên mặt đất đỡ được
chúng, hai đứa nhỏ ngã vào trong lòng hắn, ba người ôm thành một đoàn,
Tiểu Học cười kéo miếng vải đen che mắt Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu khóe
môi mang cười, yêu thương đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ lao
lên, ngồi trong lòng phụ thân, chu miệng, mỗi đứa hôn một bên mặt hắn,
non nớt nói: “Tiểu Học thích nhất phụ thân~!”
“Tiểu Tập thích nhất phụ thân~!”
Vu Thịnh Ưu ngây người, ánh mắt trợn
thật to, nga nga nga ~ vì sao! Vì sao nàng lại nhìn thấy trên người bọn
họ có hoa hồng bay loạn! Vì sao! Vì sao ~ nàng lại nhìn thấy trên người
bọn họ có vạn trượng hào quang! Vì sao! Vì sao nàng nhìn thấy, đỉnh đầu
bọn họ có chữ 3P, cấm luyến, phụ tử a!
Mỗ nữ ôm trái tim lui về phía sau ~ thiên! Sẽ không, sẽ không, sẽ không như vậy!
Màn ảnh B
Một ngày buổi tối, Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu đang ôm hôn, chuẩn bị tiến vào chủ đề, cửa phòng bị hai tiểu quỷ đẩy ra!
Tiểu Học, Tiểu Tập: “Chúng con ngủ cùng phụ thân nga ~!”
Cung Viễn Tu bỏ qua sâu Ưu, tươi cười
hiền lành, vươn tay hoan nghênh bọn nhỏ, mỗ sâu từ trên giường nhìn ra, lộ ra gương mặt mẹ kế quát: “Về phòng của mình ngủ!”
“Chúng con sợ hãi.” Thanh âm thực ủy khuất a ~
“Tìm nhị thúc các ngươi đi ~!”
Hai đứa nhỏ liên tục lắc đầu, bọn họ
không muốn đi tìm nhị thúc, nhị thúc tuy rằng cười rộ lên thực ôn nhu,
nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần đụng tới hắn đều không có chuyện
tốt, giống như lần trước, lần trước nữa, lần trước nữa, vô số lần trước
nữa~!
Vu Thịnh Ưu co lại một góc giường, rơi lệ nhìn bức tranh ba cha con ngủ say sưa!
Gạt người! Ngôn tình tiểu thuyết đều là gạt người a! Trong ngôn tình tiểu thuyết rõ ràng viết là, đứa con luôn
thích mẹ hơn, ba ba sẽ ghen ném đứa nhỏ ra ngoài! Vì sao nhà nàng không
giống vậy! Vì sao con trai của nàng thích ba ba nhiều hơn! Một chút cũng không thích nàng!
55555555555~ Lão công của nàng bị đoạt mất ~ bị con đoạt ~!
55555555~ Chờ nàng chết, bọn họ sẽ cùng một chỗ đi ~!
Nàng sẽ ở âm phủ nguyền rủa bọn họ a!
3P chết tiệt! Phụ tử chết tiệt ~! Đam mỹ chết tiệt ~!
5555555~ Người ta không muốn làm vật hi sinh nữ xứng a ~~~~~~!
Ngay tại lúc lòng nàng tràn đầy thê
lương, một bàn tay ôm ngang nàng, Vu Thịnh Ưu ai oán nhìn chằm chằm qua, người nọ nhẹ nhàng cười, ánh nến mờ ảo chiếu trên tuấn nhan của hắn,
khiến cho hắn soái đến rối tinh rối mù!
Vu Thịnh Ưu đỏ mặt quay đi, người nọ vươn người qua, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng, nàng sửng sốt một chút, cười lên hắc hắc.
Hắn ôn nhu hôn lên gương mặt nàng, Vu Thịnh Ưu rốt cục cảm thấy mỹ mãn cùng hắn nằm xuống, nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Tay hai người, cách hai đứa nhỏ, gắt gao nắm cùng một chỗ.
A~ hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc chính là Vu Thịnh Ưu!
Bởi vì nàng gả cho một lão công thực tốt, sẽ yêu nàng, đau nàng, sủng nàng cả đời ~!
Còn có gì hơn thế?
Hâm mộ a ~!
HẾT