Sự việc đêm đó cứ thế mà trôi qua.
Khẳng định lần nữa vị thế và khả năng của vị trưởng môn.
Từ đó đệ tử toàn phái Phục Linh phải tập luyện hết sức gắt gao.
Mỗi người đều được huấn luyện bởi một hạ nhân của Tam gia.
Tuy nói là hạ nhân nhưng họ rất mạnh, cũng chỉ là những thanh thiếu như nhau nhưng quyết tâm rất lớn.
" Lại lần nữa!" - Tiếng hô của vị lão sư.
* Ầm vút..vút..vút...* đệ tử đồng loạt suất chiêu võ.
" Tốt, tạm nghỉ! Phương chủ phương diệc qua đây! Trưởng môn nữa!" - Vị lão sư đó nói.
" Hạ gia chủ!" / " Sư phụ " - Họ kính cẩn gọi.
" Được rồi.
Tuy các người bây giờ đã vó vị thế cao cường, ít ai có thể tùy ý kiếm tra các người.
Nhưng mà bây giờ các người cũng nên lấy mình làm gương để chúng đệ tử noi theo." - Hạ Minh Sơn nghiêm khắc nói.
" Vâng!" - Họ đồng thanh đáp.
" Thất Nhi! Con là trưởng môn.
Phải tiên phong.
Đến đây." - Hạ Minh Sơn nghiêm túc nói.
" Vâng thưa sư phụ!" - Hạ Thất Phượng đáp rồi lập tức làm theo bước lên phía trước.
" Tiết trời đông lạnh giá, tuyết cũng phủ đầy.
Duy chỉ có ngọn thác này còn nước chảy.
Con có biết mình cần làm gì không?" - Hạ Minh Sơn ẩn ý nói.
Hạ Thất Phượng liền hiểu lột ngoại bào ra, bới tóc cột gọn gàng chờ lệnh.
Là nữ nhân tu tiên chẳng ai dại gì mặc áo yếm hay hở hang bên trong, mà là một lớp nịch ngực kiên cố, quấn quanh là lớp vải trắng để tránh phản cảm.
Tuy vẫn lộ ra vòng eo, lấp ló vòng 1 nhưng không thô thiển.
Bên dưới mặc chiếc quần vải đơn giả để di chuyển dễ dàng hơn.
" Tu tiên, cảnh giới phương diệc điều thứ nhất không đọa sắc dục." - Hạ Minh Sơn nghiêm túc nói.
Những người khác cũng lập tức cởi bỏ y phục, nam nhân thì phải cởi tr.ần, tất cả đều phải bỏ giày.
So với họ hình như Hạ Thất Phượng có hơi nhỏ con, cơ thể gầy gò lại có nhiều thương tích.
Không rõ là gì nhưng bắp tay trái lại đeo băng trị thương.
Người rõ ràng chưa từng bị thương chỗ đó,hay là do lúc đang nhau với 12 phương diệc gây ra?
" Ngươi tập trung đi đâu đó.
Đang phân tích bọn họ sao?" - Giọng Nhan Linh Lung nhắc nhở.
" À không, con sẽ nghiêm túc." - Giản Sơ Mạn nói rồi quay về chăm chú lắng nghe bài giảng của Nhan Linh Lung.
" Từ lúc ngươi thượng sơn, ta thật sự đã nghĩ có lẽ ngươi đang buông bỏ bản thân.
Đứng trước Thất Nhi, con bé là bức rào chắn quá lớn.
Lại là một người bị thị phi vây quanh, điều đó ảnh hưởng không ít đến ngươi." - Nhan Linh Lung thở dài nói.
" Không sao ạ! Giờ thì con quen rồi!" - Giản Sơ Mạn trầm mặc nói.
" Gần đây ngươi chính chắn lên rồi....!Ngươi đừng trách con bé.
Hơn ai hết, nó yêu thương ngươi nhất.
" - Nhan Linh Lung trầm ngâm húp tí trà rồi nói.
" Yêu thương ta sao?" - Giản Sơ Mạn hỏi lại.
" Trước khi ngươi ngã thác nước.
Đã có một thời gian ngươi rất thân với nó.
Tuy con bé chỉ về nhà mấy lần nhưng hai ngươi nói chuyện rất tốt.
Trước đó nữa, khi Mặc Việt Cơ mang ngươi về đây, lúc thằng bé vắng mặt chính là nó chăm sóc cho ngươi.
Ngươi biết đó, sư phụ ngươi rất vụng.
Vì vậy nó rất ít nói, mặt mày thì luôn lạnh như vậy.
Nhưng ta biết rõ, con bé vì tính độc mồm độc miệng khó chửa nên đối với những người thân cận nó sẽ ráng ít nói một chút.
Nhưng mà lời nào nói ra vẫn là rất độc....! Ngươi cũng thấy mà, mấy kẻ mà nó ghét là mó nói cay độc, nói nhiều đến mức nào.
Đây là tật xấu của con bé đó." - Nhan Linh Lung nhớ lại rồi phì cười nói.
" Người ấy từng chăm sóc ta sao?" - Giản Sơ Mạn trong lòng có chút vui vẻ nói.
" Vừa như có vừa như không! Tuy ta nuôi nó trong Hạ phủ, nhưng từ sau năm 10 tuổi ta liền không hiểu được tính nó.
Hành tung thoát ẩn thoát hiện.
Chỉ là đôi lúc bắt gặp...!Có lần nó về nhà ta còn không biết, mà ngươi ngủ say đột nhiên sốt cao, nó liền làm rần rần cả phủ lên đi tìm thuốc." - Nhan Linh Lung vui vẻ kể.
" Là vậy sao?" - Giản Sơ Mạn mỉm cười đáp.
" Ta rất vui vì ngươi đã đến xin ta học y...!Xem cũng đã suy nghĩ rồi phải