Yêu ma quỷ quái phía này đã bị kiếm pháp diệt sạch.
Hạ Thất Phượng liền lao đến chỗ Giản Sơ Mạn và Tiểu Ái.
Một tay bắt lấy hai đứa ôm vào lòng nhảy về phía sau, một tay vung kiếm.
" Tránh đi!" - Y vội vàng ra lệnh.
Đám người đứng gần đó đều chạy ra nơi khác.
Một đường kiếm đó mang theo hỏa linh, chém đứt những bàn tay đen đúa tr.ần trụi từ dưới đất chui lên hồng nắm lấy cổ chân lôi người xuống thế mạng.
Trong vòng tay của Hạ Thất Phượng, hai đứa nhỏ không hoảng chỉ là quá xúc động mà nước mắt trào dâng, mở to hai mắt ướt nhìn gương mặt sắc lạnh cao ngạo của người khiến chúng lo lắng mấy đêm qua.
Nhưng mà cũng vì ở trong tay y mới cảm nhận rõ.
Hạ Thất Phượng vậy mà cũng đang chật vật, rõ ràng là cố gắng ra sức gần như tung hết toàn bộ linh lực để áp chế Nữ Thần, nhưng tay kiếm vẫn không vững, chỉ có thể cố mà nắm, áp lực từ thanh kiếm khiến bàn tay vốn trắng trẻo lành lặn trở nên trầy xước, rươm rướm vài vệt máu.
Nữ Thần dường như không phải là bảo kiếm biết nghe lời.
Nó liên tục gây áp lực đến mức Hạ Thất Phượng phải thở d.ốc.
Quá rõ ràng, thần lực trong Nữ Thần cao hơn y rất nhiều, vì vậy lờn vờn một hồi, sức của Hạ Thất Phượng đã như cạn, Nữ Thần phát sáng tuông khỏi tay y.
Hạ Thất Phượng đáp được đến chỗ an toàn, chính là kế bên Thiên Đế, đặt hai đứa trẻ xuống rồi lập tức quay lại thế cuộc.
Nói thật bây giờ trong tâm trí Giản Sơ Mạn rất dễ chịu.
Vì sao dễ chịu??? Chính là do sư phụ mà nó mong nhớ quay về rồi, còn có thể cứu nó một mạng, vậy thì đây không phải giả, cũng không phải mộng mà là sự thật....Còn có, ban nãy Thiên Đế ôm eo y một cái, trong lòng Tiểu Sơ Mạn liền cảm thấy khó chịu vô cùng...!Ban nãy được sư phụ ôm như vậy, cũng coi như xoa dịu được đôi chút.
Hạ Thất Phượng lao đến chỗ Nữ Thần, bàn tay phải bị thương xuất ra một cầu linh lực nhỏ màu đỏ nhạt như hiệu lệnh.
Lập tức các khối cầu tương tự xuất hiện, tạo ra hình vòng cung lớn, chắn trước những người khác.
Từ quang cầu, những thanh thiếu thân mặc một thân hồng y quân luyện*.
Thanh kiếm bén nhọn bị họ đồng loạt cấm xuống đất.
* Chính là y phục thường mặc khi tập luyện của Tam gia, áo trong màu trắng, áo ngoài màu đỏ, khỏe khắn gọn gàng vô cùng tiện dụng.
" Ngự kiếm trận - Thủ " - Họ đồng loạt xuất ra linh lực hô lên.
Một tường linh lực cao ngất xuất hiện, trên nó là hàng vạn thanh kiếm đang xoay chuyển, còn có văn tự kinh cổ để tăng sức phòng vệ.
Ánh vàng đỏ rực rỡ, không nghi ngờ đây là trận pháp phòng thủ của Ngự Kiếm trận.
Bí tịch độc môn mà Hạ Thất Phượng đã tạo ra.
Kiên cố hơn cả lò luyện đơn của Thái Thượng Lão Quân.
Dù có là một trăm vị Võ Thần đánh vào nó cũng không khiến nó sứt mẻ gì.
" Chúng con nhất định hộ vệ tốt! Gia chủ xin hãy yên tâm chiến đấu!" - Họ đồng loạt hô lên, đều răm rắp như trong quân lệnh.
Phải nói, họ chỉ bằng tuổi môn sinh trong Phục Linh Sơn thôi, nhưng năng lực này thì hơn hẳn mấy chục bậc.
Đây là sức mạnh của tiểu vệ quân mà chính Hạ Thất Phượng giám sát huấn luyện sao?
" Nữ Thần lại phát điên rồi!" - Tỵ Nương lo lắng nói.
" Thiên Đế gặp Nữ Thần lòng lại không gợn sóng sao?" - Lộc Nương từ nãy đến giờ yên lặng chợt lên tiếng.
Những trưởng bối thân hữu với Hạ Thất Phượng cũng đồng loạt tiến tới.
Giản Sơ Mạn không cầm lòng nổi, tiến về phía trước gần như sắp chạm vào tường kiếm phát sáng kia...!Con bé sót cho sư phụ, thương tích ở tay chưa băng bó, bản thân thì mới từ cõi chết trở về, sao có thể lao vào chiến đấu với thứ mạnh mẽ như Nữ Thần được chứ?
Còn nhớ lúc đọc lướt qua, có nghe danh tới món bảo kiếm Nữ Thần này...!Nó chính là mệnh kiếm mà Giáng Liên thần nữ - con gái duy nhất của Thiên Đế sử dụng, sức mạnh phải nói là vô song, Thiên Đế khi đấu với nó cũng phải dùng tới 2 - 3 pháp bảo mới có thể tạm coi là áp chế được....!Nhưng về sau đó Giáng Liên nghe nói đã vãn thế, Nữ Thần tự phong bế chính mình mang theo sức mạnh tàn dư của chủ nhân đắm mình vào hồ băng ở Huyền Băng động, bản thân cũng cắm chặt vào một tảng đá, ở đó suốt mấy ngàn vạn năm.
Đến lúc chuyển kiếp tới kiếp này thì mới có người rút nó ra được.
Nó mặt ngoài nghe theo, nhưng vẫn phản nghịch, hành chủ mới lên bờ xuống ruộng....! Không ngờ người đó lại là sư phụ Hạ Thất Phượng.
Đoạn này là vì miêu tả Giáng Liên quá hay nên bản thân mới miễn cưỡng đọc một chút, chỉ biết sức mạnh nó rất lớn.
Tiếc lúc đó không đọc kĩ, bây giờ không biết cách nào giúp sư phụ.
" Không vội! Còn có thứ khác mà!" - Thiên Đế cười nhạt đáp lại lời của Lộc Nương.
Quả thật, không phải vội.
Hạ Thất Phượng là ai chứ? Nếu không phải nói là boss khó nhằn nhất trong quá trình xuyên không của Giản Sơ Mạn thì cũng là một nhân vật được xây dựng rất có tầm cỡ.
Sao có thể chôn y vào thế khó được....!nhưng mà tiến thoái lưỡng nan thì có!
Phải nhớ rằng! Mệnh kiếm của Hạ Thất Phượng không phải Nữ Thần mà là một thanh kiếm khác, luôn luôn phát sáng, chỉ biết nó đường nét tinh xảo chứ không rõ hình dạng.
Nữ Thần là y rút ra được dưới hồ băng, còn thanh kiếm này là triệu hoán, đút kết từ linh lực cũng như sinh mạng của y.
Đây là lần thứ 2 mà nó xuất hiện.
Khí tức áp đảo vẫn như ngày nào.
Khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hạ Thất Phượng một tay xuất kiếm đấu với đệ nhất bảo pháp lục giới Nữ Thần.
Đường kiếm dứt khoát mạnh mẽ không một động tác thừa.
Lưỡi kiếm va nhau còn tạo ra ánh lửa đỏ.
" Vô Giáng! Là Vô Giáng sao?...!Hay là Phạt Ma...!hay là Thiên Mệnh!...!Là thanh nào nhỉ?" - Tiểu Ái gắng nhìn nhưng nhìn không ra, buồn bực nói.
" Sư phụ có nhiều kiếm vậy sao?" - Giản Sơ Mạn ngây thơ hỏi.
" Đương nhiên, A Phượng thích nhất là sưu tầm binh khí mà...!Hơn nữa, người ấy thừa tiền cũng thừa linh lực!" - Tiểu Ái sảng khoái đáp.
* Leng keng * Tiếng kiếm va nhau.
Nữ Thần đánh tới, suýt xướt trên má của Hạ Thất Phượng một đường dài nhưng thân thủ y nhanh nhẹn liền vung kiếm đỡ lấy.
Nữ Thần gây sức ép lên kiếm, làm cổ tay của Hạ Thất Phượng có phần chao đảo.
Nhưng mà y thuận thế xuông tay cúi người.
Quán tính quá lớn khiến Nữ Thần mất trọng tâm bị Hạ Thất Phượng đã chuẩn bị từ trước, thân người dẻo dai xoay một vòng liền đánh trúng.
Nữ Thần tức giận càng đánh càng hăng liền ra chiêu ngày càng ác càng hiểm càng nhanh hơn.
Chiếm lấy thế thượng phong.
Hạ Thất Phượng buộc ngã người lùi về phía sau, Nữ Thần lao đến muốn tấn công trực diện.
Nhưng y dù gì cũng được gọi là thiên tài kiếm pháp.
So về kiếm sao có thể thua thiệt.
Chỉ thấy bộ y phục yêu kiều kinh hỷ mặc trên người y xoay tròn nhiều vòng vô cùng nhanh chóng.
Lưỡi kiếm sáng cũng vung nhanh đánh trúng Nữ Thần.
Nữ Thần lại muốn phản kháng nhưng chuôi kiếm bị y túm gọn, cầm chắt trong tay.
Nó không buông bỏ, vẫn ra sức chống cự.
Hạ Thất Phượng lần này quyết không buông tay, múa một song kiếm kinh hồng.
Dáng múa uyển chuyển, linh lực cũng vây lấy xung quanh.
Càng múa tiên khí càng nhiều trùng trùng điệp điệp bay đến.
Mắt đỏ phát sáng, dáng vẻ yêu kiều đẹp động lòng người nhưng lạnh lùng cách biệt này đối với Nữ Thần chính là vừa lạ vừa quen.
Tinh thần của Nữ Thần như được dịu lại, không còn huyên náo.
Lúc này Hạ Thất Phượng mới yên tâm hạ tay kiếm.
Nhưng thanh kiếm còn lại thì vẫn cao tay niệm ấn.
Nữ Thần bị thứ sức mạnh kia hút đến...!Hai thanh kiếm đảo lộn trên chiều không, bị hỏa hệ tác động chuyển hóa, sau đó dần dần không còn quá hung ác nữa mà biến mất.
Lúc đó y thở phào nhẹ nhõm, cơn gió thổi ngang, thổi hết bụi mờ.
Cuốn chút ít y phục và mái