Ấm quá!....
So với cảm giác vừa đau vừa run trước kia, như vầy thật dễ chịu.
Là thiên đường sao?...
Thứ gì mềm mềm ấm ấm đang áp lên trán ta đấy...!Thích quá đi...!Thiên đường này thật đẹp...sáng quá đi...!Có chút chói mắt.
Người là ai? Nhìn ta gì thế?...!Thiên sứ của thiên đường quả nhiên là rất ưa nhìn.
Lại còn ôn nhu nữa.
Đây là đãi ngộ của người mới sao?....!
Ơ...KHÔNG!!! Mình đang xuyên không mà, thiên đường cái gì chứ.
Hệ thống hệ thống! Tra điểm tra điểm.
Ta nhớ ta không có âm điểm mà, sao lại chết được chứ!
[ Số điểm của quý khách: 1200]
Không có âm điểm mà.
Vậy sao ta lại?...
" Tỉnh rồi sao?" - Giọng một người vô cùng quen thuộc cất lên, giọng y còn ngai ngái như vẻ rất mệt mỏi và chỉ mới ngủ qua một lát.
" Sư phụ!" - Giản Sơ Mạn vừa nghe giọng đã nhận ra ngay, chỉ là giọng có hơi yếu.
" Ta ở đây...!Không cần sợ!...!Vi sư không để ngươi chết đâu!" - Y nhẹ nhàng nói rồi áp tay lên má con bé.
Thì ra thiên sứ là Hạ Thất Phượng...!Ấm áp dễ chịu như vậy...!Thảo nào cảm thấy có chút thân thuộc...!Hai họ đang ở trang viên của y.
Đây là một phòng riêng có lẽ.
Trước giờ chưa từng thấy qua cách bày trí này.
Cả phòng như phòng trị liệu và nghiên cứu đặc biệt vậy.
Ngoại trừ chiếc giường con bé đang nằm thì chỉ toàn là tủ thuốc, vật dung y thuật, còn có một số bài thuốc, rượu ủ, thuốc từ động vật cũng có.
Nói sao nhỉ? Tiểu Sơ Mạn thời điểm này có chút nhạy cảm.
Liên tục bị y khước từ, tránh mặt, làm mọi cách cũng không được gặp y.
Y còn tách phòng lập tường treo rèm...!Cho nên trong lòng con bé có một nút thắt khó gỡ.
Rất buồn nhưng lại không thể gọi tên chính xác là buồn gì.
Bởi vì so với nổi buồn bị người khác hắt hủi thì nó càng bi thương hơn gấp trăm lần.
Cho nên có cơ hội được một lần nữa ở gần y như này.
Lại còn là y chủ động đến cạnh bên, không khỏi khiến cảm xúc dâng trào.
Nước mắt cũng vậy mà làm ươn ướt trên gò má.
Nhưng mà Hạ Thất Phượng lại nhìn không hiểu.
Tưởng như cảnh tượng ở đây quá đáng sợ nên dọa con bé mất rồi.
Vì vậy con bé mới khóc.
" Sư phụ!..
Người lần này...!Không tránh con nữa sao?" - Giản Sơ Mạn nghẹn giọng nói.
" Ngươi trách ta!" - Y hỏi lại.
" Không! Ta tuyệt đối không trách người.
Ở bên người, bám lấy người đều là ta chọn lấy.
Ta có tư cách gì để trách?...!Chỉ là muốn xác nhận một chút.
Lần này là thật, không phải mộng.
Đúng không?" - Giản Sơ Mạn lại tiếp tục dùng dâng điệu bi thương đó nói.
Như thế này khiến cho người ta có chút run cảm.
Đặc biệt kích động như cơn sóng lòng, tựa như êm ả nhưng lại khẽ gợn lên từng đợt.
Vô cùng xao xuyến, có gì đó khiến người ta cảm thấy có tội, bi lụy vô biên.
Y không đáp con bé.
Thân người ngồi trên giường cạnh bên quan sát Giản Sơ Mạn đã bất động.
Một lời cũng không nói, ngay cả cái thở khẽ nhất cũng không muốn để ai nghe lấy...!Tựa như có chút suy tư triền miên day dứt không thể thoát ra khỏi.
Nhất thời không biết cách nào để hồi đáp.
Giản Sơ Mạn thấy biểu tình này lại khẽ cười nhạt, nước mắt tuôn ra.
Con bé đặt cánh tay lên che tầm mắt.
Một vẻ vô cùng bất lực.
" Lại là mơ thôi sao?" - Con bé thê lương thốt lên.
Y không biết phải nói gì, cũng chẳng rõ nên làm gì, phản ứng làm sao? Chỉ rất rõ trong lòng mình nhìn thấy con bé như vầy cũng không vui vẻ gì.
Nhưng mà