" Tỉnh lại rồi thì tự lo liệu lấy mình đi!...!Không phải luôn muốn cho vi sư thấy năng lực y thuật của ngươi sao?" - Hạ Thất Phượng tựa người vào một chiếc bàn thuốc rồi nhàn nhạt nói.
Giản Sơ Mạn có chút ngơ ngác.
Đột nhiên muốn kiểm tra năng lực.
Lúc trước y nói, đến khi nào y thấy con bé có đủ khả năng, sẽ khảo hạch qua sau đó mới tiếp nhận dạy cho....
Lần này không lẽ là....
" Sư nương ta và sư phụ đã đi giao thương rồi! 10 ngày nửa tháng cũng không có ai chăm cho ngươi...!Chỉ có cái thân tàn này của ta thôi!...!Không muốn thì.." - Hạ Thất Phượng có chút ngại ngùng nói nhưng vẫn chưa kịp nói xong thì đã bị....
" Muốn! Muốn! Muốn! Con muốn, rất muốn" - Giản Sơ Mạn lập tức phấn khích đáp lại, vô cùng vui vẻ, miệng còn cười tươi hết ra.
Mặt y có phần nhíu lại.
Nhưng không phải là khó chịu, y cũng bất giác phì cười đấy thôi.
Cho nên là nói, đây chính là một vẻ bất lực trước cô học trò nhỏ.
" Có thể e thẹn một chút được không hả?...!Phấn khích đến vậy sao?( Cười như vậy là muốn đoạt mạng ta sao?) - Y cũng cười nói, có thể nói là lần này cười không quá vui cũng không phải nét cười tà bí thường của y.
Nó là mỉm cười trong sự bất lực, nuông chiều đến vô độ.
Chỉ có điều câu cuối cùng lại không nói thành lời, chỉ lí nhí ở nơi cuống họng.
" Hả? Người nói con làm sao?" - Giản Sơ Mạn nghe không rõ, ngơ ngác hỏi lại.
" Còn không đến đây khảo!" - Y vội lấy lại vẻ nghiêm nghị nói.
" Ồ! Con đến ngay!" - Giản Sơ Mạn như chợt tỉnh ra, vội đứng dậy bước đến.
* A* tiếng la của Giản Sơ Mạn.
" Chân của ta!" - Con bé xuýt xoa trong đau nhói nói.
" Ưm" - tiếng này là tiếng động của Hạ Thất Phượng.
Giản Sơ Mạn mở mắt lên, thấy thân người kia ngay sát người mình.
Một tay y đặt nơi eo, kéo con bé vào người.
Tay còn lại chóng vào cạnh giường, để nếu bất trắc đồ nhi bị đập vào, đầu cũng không va vào chỗ đau đớn kia.
Đúng là não vệ hoàn hảo...!Nhưng mà, Giản Sơ Mạn lại có chút hoảng loạn, cho nên lúc ngã người chới với rất nhiều.
Khiến tay nơi eo của y bị con bé làm cho trượt một chút, xuống nơi dưới eo...!gần mông một chút.
Đã vậy còn con bé còn va đầu vào trán y một cái rõ đau.
Cho nên mới có tiếng động đó.
Hạ Thất Phượng bị đánh đau một cách bất ngờ bên phải gục đầu dựa vào vai của con bé để tìm điểm tựa.
" Sư phụ ơi! Con..." - Giản Sơ Mạn ấp a ấp úng nói.
Hạ Thất Phượng lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hình như nộ khí vương vấn rất nhiều.
Tiêu rồi! Lần này chết chắc rồi.
" Bám chặt ta!" - Y nghiêm túc nói.
Hả? Gì chứ?...!
Chưa kịp để Giản Sơ Mạn phản ứng, y đã thuận thế bế con bé ngồi lên giường.
Tuy là nói Giản Sơ Mạn cũng là người nhỏ nhắn, đương nhiên nhẹ cân.
Nhưng mà bế một đứa trẻ và một người lớn là không giống nhau...!Lực tay của Hạ Thất Phượng tuy có tốt nhưng đối với sức khỏe hiện tại không có gì bảo đảm.
Cho nên con bé bám vào y chính là biện pháp an toàn nhất.
Bị bế lên đột ngột thì tay chân cũng luống cuống theo.
Biết bám là bám vào đâu được chứ...!Con bé liền không biết làm sao, hai tay choàng vào sau gáy y.
Những ngón tay len vào trong tóc...!Tóc của y ngửi đã thơm, sờ qua lại càng thích.
Không phải kiểu mềm mềm mỏng mỏng của tiểu thư khuê cát.
Nó dai khỏe, và có sức sống giống y vậy.
Ngồi được trên giường rồi, tay vẫn không nỡ buông ra.
Cảm giác nơi tay quá dễ chịu rồi...!Vì vậy cũng bất cẩn, nhìn trực tiếp vào mắt y một hồi lâu.
Nơi tay của y đã rời khỏi.
Chóng hai bên người Giản Sơ Mạn như khóa chốt.
Y cũng không tránh né, thậm chí còn tiến sát lại, dùng ánh mắt đáp lại ánh mắt của đứa trẻ.
Chỉ là có chút lạnh lùng.
" Nhìn đủ chưa?" - Y nói.
Giản Sơ Mạn không đáp, vẫn chăm chú nhìn y.
Haizzz....
" Xem con sâu lười nhà ngươi!...!Là y sinh lại chẳng biết chăm cho cơ thể...!Vài tháng trở lại đi ngoài ăn với học chẳng làm gì cả! Đúng không?" - Hạ Thất Phượng có ý châm chọc nói.
Ánh mắt của Giản Sơ Mạn vẫn chưa rời đi.
Vẫn nhìn y không ngừng, còn nhìn ngày thêm thâm tình: " Người làm sao lại biết?"
Người dõi theo con sao?
Hạ Thất Phượng cười lên một nụ cười tà mị, mặt càng tiến sát hơn.
Giữa họ kẻ hở dường như chỉ bằng một cái bánh đậu xanh.
Tay y lại không an phận, sờ mó lên người Giản Sơ Mạn.
Bàn tay thon dài này lần nào chạm lên người con bé cũng khiến xảy ra kí.ch thích.
Nhưng mà lần này thì là ngoại lệ, không có kí.ch thích gì cả.
Bởi vì..
" Thịt!" - Hạ Thất Phượng đáp.
Y ngắt lấy một phần thịt mềm ở bụng Giản Sơ Mạn mà nói.
" Đó là da! Con không có nhiều thịt mà!" - Giản Sơ Mạn ngại chết đi được đáp.
Y vậy mà chê ta béo sao??!!
Quá ngại rồi.
Tay con bé cũng phải rụt về ôm lấy bụng của mình, không cho người kia có cơ hội động thủ.
Y cũng không thèm chấp nhặt, ngồi xỏm xuống sàn xem chân của Giản Sơ Mạn có vấn đề