Đây vẫn là lần đầu ta gặp người này.
Tuy bản thân gọi y là tổ mẫu, nhưng cũng chỉ là dựa trên màn nói chuyện ban nãy mà phán đoán thôi....!Bà ấy nhìn vẫn trông rất trẻ, chỉ tầm 30 đến 40.
Khí chất rất đặc biệt.
Ta cứ vô thức, vô thức đi theo bà ấy đến một nơi xa xa, như có mê lực quấn lấy khiến bộ não trống rỗng.
Không nghỉ được gì.
" À!...!Ngươi dùng sao cũng không phải dị tộc nhân.
Có lẻ không chống nổi mị lực nơi đây.
Uống cái này trước đi!" - Xuân Thu nắm lấy tay nhỏ của Sơ Mạn để định thần con bé lại rồi đưa đến một viên thuốc nhỏ.
Không hiểu sao ta lại ngoan ngoãn tức khắc nghe theo.
Nhận lấy viên thuốc rồi nuốt xuống bụng.
Quả thật.
Nơi đây giống như có một khí lạ bao phủ.
Khiến con người ta thật thoải mái nhưng cứ như rơi vào ảo mộng rồi mất cả khống chế.
Không thể kiểm soát được hành vi hay suy nghĩ của mình....!Có viên thuốc này liền tỉnh táo lại một chút, nhưng cảm giác ấy cứ bủa vây tâm trí.
Xuân Thu từ trên cao nhìn xuống nét mặt đứa trẻ thấp bé.
Mặt bà ấy nghiêm túc không có ý cười.
Đôi mắt sáng đăm chiêu nhìn con bé.
Đây cũng là mắt phát sáng của dị tộc nhân...!Nhưng mà khác với Hạ Thất Phượng, mắt của bà ấy như nhìn thấu, như có một cổ thể thiên pháp trấn áp bên trong, giúp bà nhìn xuyên lòng người...!Nhìn vào mắt Xuân Thu rất sợ, một nổi sợ không tên như sợ bị nhìn thấu nhưng lại rất cuốn hút, cảm giác lưu lại thật sự khó quên.
Muốn nhìn ngắm nhiều một chút.
" Ngươi không phải Hạ Sơ Mạn đúng không?" - Xuân Thu nhàn nhạt nói.
" Hả! Tổ mẫu người nói gì vậy? Ta chính là Hạ Sơ Mạn đây mà!" - Giản Sơ Mạn đứng hình tại chỗ nhưng vẫn may là não kịp hoạt động...!Ý nói của bà ấy là sao? Là nhận ra ta không phải Hạ Sơ Mạn mà là xuyên không tới...! Hay là...
" Ta khó tính hơn sư phụ của ngươi!...!Trước mặt ta đừng trưng ra điệu cười ngốc nghếch vô hại đó!" - Xuân Thu nói rồi ngồi đến bên một cái bàn tre gần đó, tay nhàn nhã pha trà, còn làm ra điệu bộ mời mọc.
Mà cũng thật kì lạ.
Thảm án Phù Nguyệt động nhiều năm như vậy, sao nơi đây lại không có nhiều bụi.
Bàn ghế vẫn còn mới, còn có trước khi họ đến ở đây chắc chắn có người...!Nước trà kia còn nóng nữa kia mà.
Giản Sơ Mạn nhìn dáng bộ của Xuân Thu vừa cao quý lại huyền bí, có cảm giác áp lực đến lạ.
Con bé khẽ khàng ngồi chỗ đối diện, nhận lấy ly trà mời của bà rồi nhấp môi.
Nửa câu cũng không dám hé.
" Trên đời này thứ khó tin nhất là lòng người, khó thu phục nhất cũng là lòng người, thứ khó thay đổi nhất vẫn là lòng người...haizzz.....!Nhưng mà ở đâu đó ta vẫn nhận thấy ngươi không phải người đó...!Chút gì đó rằng ngươi có thể thay đổi....!Hi vọng là ta cảm nhận không sai!..." - Xuân Thu bắt đầu thở dài, dài dòng quanh co nói.
" Tổ mẫu! Cuối cùng người muốn nói gì với con?" - Giản Sơ Mạn vẫn có chút e sợ, ráng nặng một nụ cười vô hại nhìn y.
" Không muốn cười cũng không ai ép ngươi!...!Chỉ muốn kể chuyện cho ngươi nghe một chút, hi vọng có thể cảm hóa ngươi!" - Xuân Thu bắt đầu nhấm nháp trà mà nói.
" Ngươi phải nhớ rằng...!Đối với sư phụ của ngươi nếu ngươi bạc nghĩa, con bé nhất định bạc tình.
Nó đã trải qua rất nhiều khổ nạn, khổ để mức cho dù tim có rỉ máu cũng đã không thấy đau nữa rồi!...!Ta không biết được ngươi là Hạ Sơ Mạn hay là một người nào khác...!Có thể trước kia, rất lâu về trước con bé đã tệ bạc với ngươi.
Nhưng mà...!nó thật sự rất yêu thương ngươi.
Cái gì cần trả dường như như vầy đã là trả quá đủ rồi!...!Một kiếp Phượng Yêu này...!Là người đổi lấy an yên của ngươi!" - Xuân Thu trầm mặc nói, nhưng càng nói dường như càng không khống chế nổi cảm xúc, suy nghĩ dần uất nghẹn nghĩ ngợi về vài chuyện trước kia mà nói.
" Tổ mẫu!" - Giản Sơ Mạn ngây ngốc gọi bà.
Xuân Thu định lại thần trí, thu lại nước mắt sắp rơi xuống, cố gắng tự trấn an bản thân.
" Ta lại nói nhăng cuội gì rồi!...!Ngươi làm sao mà biết được chứ!...!Sơ Mạn!...!Cho dù là trước kia, hay là hiện tại vẫn là Hạ Thất Phượng cưu mang ngươi.
Ngươi có thể hận, nhưng tuyệt không được phép phản lại con bé!...!Đừng để lịch sử lần nữa lặp lại....!Ta đã vì hai người họ cầm cự ở lại đây lâu lắm rồi!...!Ta sợ đến khi ta thật sự hồn phi phách tán...! Chuyện giữa hai người các người vẫn chưa thể kết thúc." - Xuân Thu tiếp tục nói.
" Tổ mẫu.
Người nói gì vậy?...Ta....Ta nghe không hiểu!" - Giản Sơ Mạn ngơ ngác hỏi lại.
Nước mắt của Xuân Thu đã không kìm được nữa, nó mất khống chế mà trào ra.
Bà tiến tới ôm Sơ Mạn vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc con bé như vẻ một người bà hay cũng như là một người chị em, là loại cảm giác như người thân trong nhà.
" Ta cũng là chăm ngươi từ bé.
Biết ngươi đã bao lâu rồi!...!Ta sao có thể không thương ngươi! Nhưng mà, thật sự ta không thể nhắm mắt nhìn ngươi sai càng thêm sai!...!Không nói về kiếp trước...!Hạ Sơ Mạn...! Trước kia trước khi ngươi ngã thác...!Đã rất nhiều lần....!Rất nhiều lần ngươi ám sát Hạ Thất Phượng.
Hận của ngươi, sao lại sâu đến vậy?...! Ta không thể nhận ra ngươi hiện tại là đã ngốc đi hay là giả ngốc nữa...! Ta thật sự hi vọng ngươi có thể thay đổi, nhưng mà khi lần nữa nhìn lại vào bàn cờ Thiên Mệnh vẫn là ngươi giết sư diệt tổ...!Sơ Mạn ngươi hứa với ta...!Đừng hại con bé nữa, nó đã đủ khổ rồi!" - Xuân Thu uất nghẹn mà nói.
Lời nói đó dường như sét đánh ngang tai.
Não của Giản Sơ Mạn như ngừng hoạt động....!Tiểu