Sau yến tiệc, hoàng cung thu xếp cho người của Phục Linh sơn một tiểu phủ nhỏ để nghỉ ngơi.
Nghe nói là vì Nguyệt Ly vừa mới được phục vị sẽ phải ở lại vài hôm để làm mốt số việc.
Phục Linh sơn môn cũng được mời ở lại để tham quan một chút.
Đây là Tuyên Hi đặc biệt thu xếp cho nên khó có thể nào từ chối.
" Muội vẫn chưa làm hòa với trưởng môn sao?" - Nguyệt Ly lúi cúi sắp xếp lại quần áo trải giường hỏi han.
" Hả?" - Giản Sơ Mạn hơi thất thần ngơ ra hỏi lại.
" Nghĩ gì mà thất thần vậy! Ban nãy ta hỏi muội đã làm lành với trưởng môn chưa?...!Ta thấy hai người có nói chuyện rất lâu!" - Nguyệt Ly không nỡ trách phạt tươi cười nói.
Quả thật nãy giờ có chút phân tâm.
Vẫn luôn ngẫm lại lời ban nãy y nói nên không để ý tới câu hỏi của Nguyệt Ly.
" Nguyệt Ly tỷ tỷ! Theo tỷ, sư phụ là người như thế nào?" - Sơ Mạn có chút suy tư hỏi.
" Đang tra ta sao?...!Tiểu Sơ Mạn! Ta không trách muội, dù sao cũng là tư thù.
Đối với muội là không liên quan...!Về phần ta, ta ghét cũng hận trưởng môn nhưng cũng không khỏi biết ơn người." - Nguyệt Ly điềm đạm đáp.
Nguyệt Ly có vẻ qua nhiều chuyện đã không còn là một tỷ tỷ đơn thuần thiện lương nữa.
Trong lòng con bé đã pha lẫn chút hỗn tạp của vòng tranh đấu thế gia.
Đó là một sự trưởng thành hiểu chuyện chứ không còn trẻ con như trước...!Dù sao cũng chỉ mới trải qua một năm...con người lại có thể thay đổi lớn đến như vậy...
" Vì sao?" - Sơ Mạn vẫn chưa rõ hỏi tiếp.
" Lúc trước, ta hận người ấy cướp đi A Sương lại còn cướp đi đại ca, nhị tỷ của ta, càng hận người năm lần bảy lượt làm khó dễ Giang gia ta.
Nhưng cũng vì những việc người ấy làm mới có ta của ngày hôm nay.
Ta vừa có thể được cha quan tâm, trở thành người thừa kế duy nhất của Giang gia, lại càng được người xung quanh chú trọng.
Không còn ai dám khinh miệt ta, ghét bỏ ta.
Xem ta là phế vật...!Ta làm sao lại không biết ơn này của người...!Hơn nữa, đi đến bước này ta mới hiểu cảm giác đại ca ta phải chịu, quả thật khó chịu.
Trách nhiệm rất lớn có thể ép con người ta điên lên...!Huynh ấy gả cho Tam gia, có Tam gia che sóng chở gió cũng xem như là tốt cho huynh ấy, cũng chỉ có thể là nhà họ mới có thể chấp nhận, đủ lực để đùm bọc một người kì lạ như huynh ấy....!Ta của bây giờ, cũng đã nhìn rõ rồi.
Không còn mờ mịt như trước.
Ta rất rõ việc nhà ta, cũng biết về việc làm của trưởng môn...!Nhưng ta cũng không thể vì thế mà không hận.
Ta họ Giang, có chết cũng là ma họ Giang.
Ta không thể phản lại gia tộc của chính mình.
Công đạo hay chính nghĩa đều không thể vì một người khiến cả nhà ta thiệt mạng được...!Cho nên, muội cứ từ từ nghĩ kĩ, thật là sẽ theo ta hay không? Nhà ta sẽ không làm hại muội.
Nhưng nếu muội ở bên cạnh người thì không thể bảo đảm được gì cả...!Hiện tại người phế võ, thế gian không chỉ có mỗi Giang gia đối đầu với người, còn rất nhiều kẻ muốn giết người...!Ta cũng nghĩ có lẽ là một sư phụ, đâu đó trong người vẫn là nghĩ cho muội, để muội tránh xa nơi khói lửa.
" - Nguyệt Ly nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Mạn nói.
" Tỷ!...!Cũng chỉ mới qua một năm...!Sao ta lại thấy tỷ rất khác!" - Sơ Mạn ngơ ngác nói.
Nguyệt Ly phì cười tít mắt rồi dịu dàng nói: " Vì ta bị ép phải nhìn rõ thế cuộc rồi...!Vả lại ta cũng lớn hơn muội, trước mặt muội đương nhiên có thể trưởng thành hơn nhiều, nhưng đối với những người khác ta vẫn là một đứa nhỏ không hơn không kém....!Haizzz mà cũng không phải là quá nhỏ, ta 11 tuổi, độ hai năm nữa có thể xuất giá rồi..."
Nhớ lại thì, trong câu chuyện này không chỉ có mỗi Hạ Thất Phượng đáng thương.
Nguyệt Ly là nữ chính, con bé càng khó hơn.
Mỗi người đều có cái khó riêng....! Hạ Thất Phượng, y chịu khổ từ bé nhưng vẫn là tự do tự tại, vẫn là có người thương y, chăm lo cho y, từ nhỏ đã không có tình thương lòng cũng sẽ bớt lạnh.
Còn Nguyệt Ly, cũng cùng cảnh cha không thương mẹ lại mất sớm, sinh ra với một trái tim nhiệt thành trong sáng nhưng lại bị dòng đời này chà đạp.
Thân phận cao quý thì sao? Lá ngọc cành vàng nhưng vẫn là bị người khác khinh thường, tuổi thơ có nhà cũng như không, không có ai để tâm đến con bé.
Con bé đi đâu cũng không ai thèm hỏi, biến mất cũng không ai hay.
Cứ là cô cô quạnh quạnh như vậy mà lớn lên, bên cạnh chỉ có một vài người bạn thân thiết.
Nhưng lương tâm vẫn là trong trẻo thuần khiết.
Trở thành một cô nương tốt.
Coi Sơ Mạn như người thân, cuối cùng Sơ Mạn lại bên cạnh người khác, con bé cũng không gào không náo, không vứt bỏ đứa nhỏ, thấy Sơ Mạn chịu thiệt liền ra tay tương trợ.
Nhưng cuối