Bình thường chẳng mấy khi à không phải hẳn là tuyệt đối không thể đấy được cảnh tượng ngàn năm có một này.
Hạ Thất Phượng vậy mà ăn tận ba bát cơm vẫn chưa dừng lại, y lại ăn rất hăng say nữa chứ.
Phong thái nhã nhặn động tác cũng tiêu chuẩn chỉ là thời lượng và lượng thức ăn nạp vào rất lớn.
" Ngon không ạ?" - Sơ Mạn vui vẻ hỏi.
Y không đáp, chỉ tập trung ăn uống.
Một bàn đồ ăn rất nhiều món, từ xào sang mặn, từ mặn sang hấp, hấp sang luộc, còn có cả canh.
Không phải trước giờ y ăn thanh đạm và cũng ít lắm sao?
" Phiền thật.
Không ngờ nhiều năm như vậy mà giờ vẫn phải chịu cảnh đói!" - Y khẽ than thở nhưng ăn thì vẫn ăn.
" Sư phụ, người còn cần thêm cơm không?" - Sơ Mạn ngại ngùng hỏi.
" Thêm một bát!" - Y cũng có hơi ngại nhưng vẫn là đưa bát cơm ra.
Sơ Mạn cố vét những hạt cơm cuối cùng trong cái thố gỗ.
Thật sự cũng chẳng còn được bao nhiêu.
Y ăn khỏe thật.
Nhân lúc y vẫn còn đang có thể nói chuyện phải nói cho rõ.
Nếu không về sau lại khó gặp nhau.
" Sư phụ!" - Sơ Mạn khẽ gọi.
" Ta không còn là sư phụ của ngươi"
" Nhưng mà lúc trước người trêu con, vẫn nói là con giống đồ đệ..."
" Từ đồ chưa lâu, nhất thời không biết gọi như nào!"
" Con cũng vậy...!Vậy cho nên sư phụ à!" - Sơ Mạn liền lấy cớ
" Ngươi thì vẫn có thể gọi ta là trưởng môn!" - Y nghiêm túc nhìn qua.
Đúng ha, y thì có thể nhất thời không biết gọi như nào cho thỏa.
Tên cũng không muốn nhắc nữa rồi, gọi thân mật như tiểu nha đầu lại càng không thích hợp.
Nhưng mà cô vốn nên gọi y là trưởng môn.
" Được thôi! Trưởng môn, người vì sao lại dùng mặt nạ thử ta.
Người không sợ chết sao?" - Sơ Mạn thở dài hỏi.
Y có hơi dừng đũa, nhai hết thức ăn trong miệng rồi một vẻ chán ghét quay sang nhìn cô:
" Không thử thì ta cũng sẽ chết.
Thử thì sẽ biết chắc hơn không phải sao?"
Cũng đúng.
Không thử thì cũng là Sơ Mạn hại y.
Thử rồi thì càng biết hơn là do người khác động tay động chân hay là tự cô làm ra.
Trước sau cũng sẽ bị hại, thà rằng thử một phen.
" Nghe nói, người tự vẫn để xuống đây tìm con?" - Cô lấp lửng hỏi.
Chắc là không ai điên đến mức hi sinh bản thân vì một người không quan trọng với họ đâu ha?
Y không có y định sẽ đáp, chỉ là thấy biểu tình trông chờ không thôi của Sơ Mạn, cứ nhìn chằm chằm khiến y ăn cơm không thoải mái nên đành gác đũa lại.
Nghiêm túc nhai hết thức ăn một lần nữa rồi nói.
" Hắc Bạch Vô Thường không phải để trưng! Một phàm nhân rơi xuống âm giới sẽ làm đảo lộn nhiều việc."
" Vậy...!Người vì sao đặt ấn ký lên người ta?" - Sơ Mạn bắt đầu hỏi vào chuyện chính.
Thật ra cái cô muốn biết, là tâm tình của y, xem y có thật là ghét hay là có ý nghĩ gì chăng?
Y vẻ hơi nghĩ ngợi, khẽ nghiêng đầu:
" Ngươi muốn truy vấn?"
" À..con...con..."
" Không sao! Ta có thể giúp ngươi giải đáp, về sau chắc chắn không có cơ hội nói chuyện nữa...!Năm năm trước là Mặc Việt Cơ mang ngươi về, hắn dù sao cũng là sư huynh của ta lại gửi ngươi cho ta, chăm ngươi năm năm ta đương nhiên không muốn công sức mình dưỡng một đứa trẻ lại bị người khác làm hại dễ dàng được.
Cho dù ngươi có chết cũng phải chờ Mặc Việt Cơ về rồi hẳn chết.
Ta không muốn thất hứa với hắn.
Cho ngươi một ấn ký, là vì ta không có tâm sức để lúc nào cũng có thể ở cạnh bảo bọc ngươi...!Yên tâm, đến khi ta chết nó cũng sẽ không biến mất đâu."
" Vậy người! Chỉ vì trách nhiệm mới đối tốt với ta?" - Sơ Mạn có chút buồn nói.
Y có hơi yên lặng đôi chút rồi thở dài.
" Cũng đúng nhưng cũng là vì những gì ta đã phải bỏ ra..."
" Người nói dối! Nếu người coi ta như con gái thì có ai lại làm những chuyện ái muội đó với con gái mình không? Người rõ ràng còn từng hôn qua ta!" - Sơ Mạn có hơi kích động nói lớn.
" Ta nói xem ngươi như con gái mình, nhưng cũng không nói là xem ở hình dạng nào?"
Sơ Mạn có hơi nhíu mày lại...
" Vậy ý người là...!trẻ con là con, còn thiếu nữ thì là sắc?"
" Cũng đúng! Không phải ngươi không biết ta thích nữ nhân, thích cái đẹp là một trong những điều rất căn bản!"
" Người tu tiên, hơn nữa là thần.
Không thể tham sắc tùy tiện như vậy...!Người còn muốn chối?"
" Thần hay tiên cũng đều như con người cả thôi.
Chỉ cần ta không đọa, sao có thể cấm!" - Y tươi cười đáp.
" Người bây giờ vẫn nghĩ là con muốn hại người sao?...!Người cũng biết nhân cách thứ hai..."
" Sơ Mạn! Ta nuôi dưỡng ngươi năm năm.
Kể cả khi ta có nhập ngũ hay ở bất cứ đâu, ngươi trước kia đều tìm cách hại chết ta.
Còn là không kiêng dè giấu giếm bản thân là người tính kế.
Nửa đêm ta ngủ trong phủ ngươi còn mang dao tới muốn hành thích ta.
Sau khi ngươi té thác mới dừng được một đoạn thời gian thì lại là Giang gia tính với ta, hiện tại vẫn là ngươi hại ta.
Ngươi muốn ta tin gì đây? Ngươi có điểm nào đáng để ta tin tưởng nữa sao?"
" Con biết...con cũng biết là...!Không có điểm nào để người tin con.
Nhưng mà con..." - Sơ Mạn mang một vẻ uất ức suýt thì khóc ra nói.
" Nếu ngươi tự mình khống chế được.
Nhân cách thứ hai kia không thể nào ảnh hưởng đến ngươi.
Ngươi chứng minh được ngươi không muốn hại ta.
Thì ta mới có thể suy nghĩ đôi chút!" - Y nói rồi bình tĩnh ăn tiếp.
" Trưởng môn, có phải trước giờ...!Người luôn đề phòng con không?" - Sơ Mạn khẽ hỏi
Y không đáp, nhưng đôi mắt trầm đi.
Sơ Mạn hỏi như vậy không phải không có lý do.
Nhớ lại thì ngay cả thời điểm vừa thượng sơn y đã đối xử với cô rất lạ.
Không cho cô ở trong Hàn Băng điện chắc hẳn không phải vì sợ cô lạnh.
Mà là vì không muốn tạo cơ hội để cô hành thích y.
Đêm không bao giờ ngủ trước cô, toàn là phê tấu sớ, cố giữ mình tỉnh táo.
Nhớ lại thì chắc là vì đề phòng cô nửa đêm đột kích.
Còn có...còn có...rất nhiều nhiều chuyện nữa.
Lúc đó nghĩ rằng y cố tình làm khó, cố tình muốn cô bẽ mặt.
Nhưng giờ nhìn lại, thì ra là vì phòng trước cả thôi.
" Ngươi ngoan