Đại đoàn đội đã đổ bộ đến hạ sơn Phục Linh.
Cảnh sắc nơi hạ sơn này cũng là lâu rồi mới được nhìn thấy.
Vô cùng nhộn nhịp với những sạp hàng, phố chợ náo nhiệt nhưng vẫn giữ chút gì đó nghiêm trang.
Từ ngày đỉnh Phượng Hoàng quay trở lại nơi đây đặc biệt tốt, linh khí rất nhiều, còn nghe nói là có vượng khí giúp các nhà làm ăn ngày càng phát đạt hơn.
Có điều khiến cho ai cũng thắc mắc, lúc Hạ Thất Phượng còn là thần thì chính là thần chuyên ban phát tài lộc, kéo vận may cho người khác nhưng tại sao bản thân y luôn xui xẻo lại có thể làm được như vậy.
Lẽ nào giàu sẵn có cũng là một loại tiên pháp có thể giúp đỡ chúng sinh?
" Đến nơi rồi!" - Giang Thành vui vẻ nói.
Những người phía sau cũng rất phấn chấn.
Chỉ có top sau cùng thì rệu rạo nê từng bước, đến ngựa cũng lười nhấc chân.
Kiếp nạn Phi Thiên Lộ đúng là khó nhằn, khiến cho những người vốn không say xe cũng phải say.
" Ta nhớ lần trước dùng Phi Thiên Lộ cũng không có khó chịu đến vậy!" - Lam Phong vật vờ bước chân xuống xe ngựa nói.
" Phi Thiên Lộ dùng linh lực của Tam gia mà khai mở.
Nhưng ta lại không còn linh lực, nguồn cung hiện tại đang dùng cách khác để duy trì, cho nên mới có việc như vậy." - Hạ Thất Phượng bình thản đáp.
" Không phải lúc trước xe ngựa phi lên được đến tận Tử Nguyệt Đàn sao? Sao bây giờ ở chân núi lại dừng lại rồi." - Lam Phong uể oải hỏi tiếp.
" Từ sau sự việc đó trưởng môn đã cho phong tỏa con đường đó đục thành bậc thang bộ rồi.
Phục Linh sơn đôi lúc cũng sẽ có dân lành đến hái ít đồ, con đường đó trơn trượt như vậy rất nguy hiểm." - Lam Lan cũng mệt mỏi đáp.
Tất cả đều đã xuống hết xe ngựa.
Tập trung thành một cụm đứng trước cổng vào.
" Được rồi...!Kiểm tra một chút...!Trừ con đường vừa đục kia Phục Linh sơn có bao nhiêu con đường lên đ.ỉnh núi?" - Y chậm rãi nói.
" Ta biết này.
Có duy nhất một con đường." - Một đệ tử nhanh nhẩu đáp.
" Khu vực hạ sơn được lót bằng thứ gì?"
" Là...!đá, là các tảng đá lớn thông thường!" - Giang Thành cũng tranh suất đáp.
" Trung sơn?"
" Là bạch thạch!" - Giang Nguyệt Ly suy nghĩ đáp.
" Thượng?"
" Là ngọc!"
" Kể tên 3 cổng ở mỗi khu vực!"
" Thượng sơn là Ngọc Lộ Môn,...trung sơn và hạ sơn có sao?" - Mấy đệ tử suy tư đáp.
Nghe được câu hỏi ấy y liền lộ ra một gương mặt bất mãn không muốn nói gì hơn.
" Trưởng môn, lúc đó thượng sơn biến loạn, trung sơn lại trong kì phong bế.
Bọn ta chỉ có thể dẫn chúng đi, cũng không kịp nói nhiều thêm." - Lam Lan vội tiến lên nói đỡ.
" Bỏ đi.
Tự mình mang vác hành lý mà leo lên thượng sơn đi.
Một nén hương kẻ nào không tới nơi thì nhịn ăn ba ngày...!Lôi con hồ ly đó ra luôn giúp ta!" - Y nhẹ nhàng phân phó.
" Hả...!Chúng ta leo lên thượng sơn? Đi bộ?" - Mấy đệ tử thi nhau trố mắt, đến cả những người đệ tử cộm cán của Liễu Hạo cũng phải than trời.
Chúng đệ tử liền gấp rút lấy đồ đạc chạy thụt mạng lên thượng sơn.
Một chút ngoáy đầu cũng không dám, chỉ biết phải một mạch đâm thẳng lao đầu về phía trước.
Y cũng không ỷ bản thân chức cao mà hưởng đặc quyền gì.
Mà đơn giản là hành lý của y cũng không nhiều chỉ một tay nải nhỏ, nhưng bản thân vẫn là phải vác con hồ ly bảy đuôi đang mê man không tỉnh kia, còn phải xách theo một linh khuyển thượng phẩm ú nu.
Cũng là không hề nhẹ.
" Muội có cần ta giúp không?" - Nhị hoàng tử ân cần hỏi.
" Nhị hoàng tử không cần để ý.
A tỷ không có liều yếu đào tơ như vậy.
Từ nhỏ đã phải khổ luyện với Hạ gia chủ, vác tảng đá trăm kí chạy mười vòng Phục Linh sơn trong vòng 2 khắc tỷ ấy vẫn còn làm được.
Nhiêu đó không nhằm nhò gì đâu!" - San Vy tự hào nói nhưng bản thân cũng phải đang chật vật với bộ váy vóc của chính mình.
" Hạ thúc đối đãi với muội như vậy sao?" - Nhị hoàng tử có hơi thương tâm hỏi.
" Đó là luyện tập" - Y dứt khoát đáp rồi bước tiếp.
Sơ Mạn đang lê cơ thể mệt nhoài ở phía dưới.
Rõ ràng bản thân cô không say xe, nhưng không hiểu vì sao đi ngựa lại say đến vậy.
Lẽ nào là vì nguyên chủ từ khi sinh ra, chính là bị ném khỏi xe ngựa cho nên từ đó hình thành chứng sợ hãi rồi say sao?
" Sơ Mạn...!Ta giúp ngươi!" - Thương Nhiễm nói rồi chủ động ngồi xuống để con bé leo lên.
Sơ Mạn cũng mệt lắm rồi, Thương Nhiễm lúc này giống như phao cứu sinh.
Bờ vai rộng sẵn sàng cõng thì còn ngại gì không dựa dẫm vào.
Thân thể bé nhỏ này sắp rụng rời cả rồi.
Bọn họ cứ đi rồi lại đi.
Ban đầu tiến độ còn khả quan một chút, về sau thì càng ngày càng thảm, dần thì như nằm liệt ra giữa bậc thềm.
" Mệt quá rồi.
Chân ta nhức quá, không nhấc lên nổi nữa!" - Một đệ tử Giang gia nằm vật ra r.ên rỉ.
" Vẫn chỉ mới ở khu vực hạ sơn.
Còn phải đi một đoạn nữa mới đến được viên phòng tựa lưng núi của Hạ phủ.
Chúng ta chỉ mới đi được còn chưa tới nửa phần." - Một người khác than thở nói.
" Đúng rồi.
Mấy năm nay ta vẫn là không biết, chỗ phòng đó là của ai.
Tiểu Sơ Mạn lúc trước thường ra đó chơi, nhưng toàn bộ chỗ đó không phải phòng của con bé! Nơi đó không có chủ sao?" - Một đệ tử Giang gia lên tiếng.
Y nghe đến đó có chút khựng lại.
Gương mặt vô cảm lạnh lùng kia cũng trở nên trầm xuống như đang nghĩ ngợi gì đó.
" Cố lết đến đó đi.
Chúng ta ở đó nghỉ ngơi một chút!" - Hạ Thất Phượng