" Này! Có chịu nghe lời một chút không hả?" - Cẩm Yên có chít nóng giận hét lên.
Đám đệ tử đang nháo nhào bàn tán lập tức im re.
Đứng ngay ngắn thẳng hàng lại.
" Thù này không báo Giang gia ta sao ăn nói với tổ tiên! Trưởng môn thật sự quá đáng, trước giờ chưa ai dám đánh kên mặt của Nguyệt Ly đấy!" - Giang Thành bực tức nói.
* Bốc * tiếng gõ đầu, là Giang Kiệt gõ đầu hắn một cái rõ to.
" Đệ có phải là đệ tử mà gia chủ cưng nhất không? Hay là học nhiều quá nên lẫn rồi.
Tu tiên tam đại cấm kỵ là gì quên rồi sao? Ngọc Phi còn dám nhắc đến, lại là còn ở Hạ gia.
Đánh vậy là còn may đấy.
Dù sao trưởng môn cô ta cũng là người dị tộc.
Báo cái gì mà báo chứ!" - Giang Kiệt nghiêm túc, bày ra vẻ mặt khó chịu chỉnh đốn đệ đệ của mình.
" Nhưng đây là xúc phạm tôn nghiêm Giang gia ta!" - Giang Thành liền lập tức phản bác.
" Giang công tử ngươi không hiểu.
Việc này để lộ ra ngoài Giang tiểu thư không chỉ đơn giản là 1 cái tát đâu.
Ngọc Phi hiện tại là phi tử được hoàng đế yêu thương nhất, lời này truyền đến tai người thì cả Giang gia gánh tội không hết đấy!" - Lam Lan nhẹ nhàng phân tích cho chúng hiểu.
Nghe câu cuối sắc mặt chúng mới thu lại chút hung hãn háo thắng của mình.
" Tiểu Hạ cô nương, Giang tiểu thư.
Hai người xem mà đi xin lỗi với trưởng môn đi! Đừng để ảnh hưởng xấu giao hảo đôi bên." - Lam Lan quay sang xoa đầu Giản Sơ Mạn nói.
" Vì sao ta phải xin lỗi chứ! Tuy việc đó là Nguyệt Ly tỷ tỷ sai.
Nhưng mà chuyện ta bị chèn ép đâu phải là giả.
Vả lại bọn họ còn nói xấu Giang gia, đẩy Nguyệt Ly thì tính là gì? Tuy là người cùng một nhà nhưng không thể thấy sai mà cứ theo được!" - Giản Sơ Mạn mặt đầy vẻ khó chịu nói.
Ta quyết định rồi, thà chịu bị trừ điểm chứ không gặp cô ta.
Con người tính tình thất thường như vậy, ở càng gần càng nguy hiểm.
Dù sao cũng chỉ trừ phân nửa, ta về sau từ từ cày lại.
" Tiểu nha đầu, các ngươi đó chính là có cái nhìn hạn hẹp.
Chèn ép ngươi? Người ấy chỗ nào chèn ép ngươi!" - Cẩm Yên khó chịu ra mặt, tặc lưỡi nói.
" Cô ta phân biệt đối xử với ta, ép ta ra phòng củi, không chịu dạy ta, lúc nãy còn cố ý ném ta còn gì?" - Giản Sơ Mạn mạnh mẽ đáp lại.
" Phân biệt đối xử? Giữa người vừa mới quen biết và người vào sinh ra tử với người ấy thì phải khác biệt chứ! Từ lúc người thượng sơn, Tiểu Ái đã luôn bên cạnh, lúc bị người khác ức hiếp cũng là nó tìm cách giúp người.
Lúc đó ngươi ở đâu? Lấy tư cách gì đòi hỏi.
Vả lại trưởng môn vốn đã lạnh lùng như vậy, đâu phải ngày một ngày hai là đổi được, niềm nở với ngươi.
Làm ngươi té, không dạy ngươi? Hôm qua ngươi thượng sơn không phải đã thấy người thương tích đầy mình sao? Bọn ta tham chiến nhưng chỉ đánh với một mình người, linh lực dù tiêu hao hay vết thương có sâu cỡ nào cũng không bằng người ấy.
Đánh với 12 phương diệc, còn đi đứng bình thường đã là đáng mừng rồi....! Còn về việc ngươi ở phòng củi, không phải hôm qua các ngươi đều bàn luận rôm rả rằng Hàn Băng là điện cấm sao? Sao bây giờ một chút cũng không hiểu.
Đúng là ngu dốt!" - Cẩm Yên máu dồn lên não, tức giận xả một tràng dài.
" Cẩm Yên! Bình tĩnh, giữ hình tượng!" - Lam Lan bất lực nhắc nhở.
" Nhưng mà con bé này nó như muốn cãi tay đôi với ta vậy!" - Cẩm Yên lập tức đáp lại.
Mấy người xung quanh thì nghe