Giang phủ:
" Lão gia, đại công tử và nhị tiểu thư đều là văn võ song toàn, rất đúng theo phong thái của Giang gia ta.
Hứa hẹn tương lai sẽ làm nên chuyện, làm vang danh vọng tộc."
" Nhưng mà, Tam tiểu thư lại không được như vậy."
" Này, đừng có nhắc về tam tiểu thư!"
Giang Lĩnh, gia chủ Giang gia.
Một trong thập đại tiên chủ năm đó vang danh thiên hạ, cùng lứa với Hạ phu nhân cũng là sư huynh của bà ấy.
Ông ấy năm đó xuất sơn, với tu vi và đạo hạnh của mình, cùng thể chất khỏe khoắn đã lập nên nhiều chiến công vang dội.
Trở thành một tướng quân dẫn đầu Yên Nam, được nhiều người sùng bái.
Ông đã dẫn dắt Giang gia từng bước phát triển cho đến ngày hôm nay, trở thành danh gia vọng tộc hiểm hách nhất Yên Nam.
Ông ấy cũng là cha của ta.
Người tam thê tứ thiếp, đầu ấp tay gối với nhiều nữ nhân nhất thượng kinh.
Nhưng dù sao trong phủ cũng chỉ có 3 huynh đệ bọn ta.
Đại ca ta, Giang Minh Vãn là con của nhị nương Lý Mễ.
Nhị tỷ ta Giang Thiên Sở là con của tam nương Lâm Hạ.
Ta là con của chính thất phu nhân Trần Hoa.
Tuy là con của chính thất, nhưng ta từ nhỏ không được mấy quan tâm.
Giang gia vốn trọng danh dự, từ bé ta đã thấy đại ca và nhị tỷ mấy lần luyện tập khốc liệt, đến mức rã rời tay chân, máu chảy vẫn tiếp tục.
Tất cả là vì danh dự của Giang gia.
Ta sinh sau đẻ muộn, bọn họ 15 ta chỉ mới 3 tuổi.
Đầu óc ngốc nghếch chậm chạp, nhiều lần vị cha quở trách.
Bọn họ luyện kiếm, ta thì chỉ biết trong phòng thêu thùa may vá.
Không ai chơi với ta, cũng không ai muốn nói chuyện.
Bọn họ nói ta ngốc, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi đi.
Đến người hầu cũng không thèm đoái hoài, bọn họ nói ta thật chất là nhặt từ bên ngoài về.
Mẹ ta thì từ khi sinh ta ra thì đã qua đời, ta chưa từng gặp bà ấy.
Nội bộ Giang gia đấu đá cũng rất kịch liệt, chỉ có tam nương có đôi lần thăm nom.
Càng lớn ta lại càng bị ghẻ lạnh, cha một chút cũng không chú ý đến ta.
Thỉnh thoảng chỉ đưa ta ra ngoài đến Hạ phủ để phu nhân chỉ dạy.
Ngoài ra không được như mấy người khác, muốn đi đâu thì đi, muốn cha bế cũng được, muốn được thơm cũng được.Ta muốn được chú ý, chỉ có thể cố gắng tập luyện kiếm pháp.
Năm 4 tuổi là lần đầu ta cầm kiếm, lúc đó ta gặp Giang Thành, huynh ấy là một người rất có nghĩa khí.
Tận tình chủ dạy, không chê bai ta là tiểu thư thất sủng.
Thời gian sau kiếm pháp của ta và huynh ấy được mọi người trong phủ biết đến.
Rõ ràng là ngang nhau, cha lại chỉ công nhận mỗi Giang Thành, gọi huynh ấy là đệ tử cưng của ông.
Ta lúc này vẫn còn chậm tiêu, không hiểu nhiều.
Chỉ cần biết mình còn có thể sống là đủ, đã không còn có ý muốn với cao hơn, muốn được người công nhận.
Cứ sống nhàn nhã qua ngày.
Giang gia đã định, đại ca sẽ thừa kế