Kể từ lúc đó, phu nhân lúc nào cũng túc trực trong phòng của Hạ Thất Phượng.
Mấy thị nữ chạy ra chạy vào liên tục, tôi chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, phu nhân không cho vào, Tiểu Ái cũng không được vào.
" Phu nhân, mở cửa.
Cho con vào." - Tiểu Ái đứng bên ngoài sốt ruột hô lớn.
" Tiểu Ái bình tĩnh, trưởng môn pháp lực cao thâm, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu." - Ngụy Lãng đứng gần đấy lên tiếng.
Nơi đây chỉ có mấy phương diệc và vài đệ tử Giang gia đứng lại.
Những kẻ khác đều phải đi làm việc.
Theo lệ, trưởng môn bị thương thì phương diệc phải đứng canh bên ngoài là đúng, nhưng mà Giang gia đứng đây làm gì?
" Tiểu Ái, ngươi qua đây cho Cẩm Yên phương chủ trị thương đi.
" - Nguyệt Ly có chút dè dặt nói.
" Các ngươi còn đứng đây làm gì? Muốn hại người thêm nữa à.
Người bên trong bị thương không phải người nhà các ngươi, các ngươi không lo là phải.
Ta nói cho các ngươi biết, A Phượng mà có mệnh hệ gì ta chết cũng phải giết hết đám người Giang gia các ngươi." - Tiểu Ái tức đỏ mặt túm lấy cổ áo Nguyệt Ly xô đẩy.
" Tiểu Ái dừng lại, trong việc này Nguyệt Ly tỷ ấy đâu có lỗi, sư phụ bị thương là do cứu chúng ta mà.
Ngươi hà cớ gây khó dễ cho tỷ ấy." - Giản Sơ Mạn vội chạy đến can ngăn.
Khác với thái độ phản đối gay gắt của lúc trước, bây giờ Giản Sơ Mạn như đứng cửa giữa, vô cùng khó xử.
Bởi vì cô cảm thấy mình như đã nợ một ân tình của Hạ Thất Phượng nên không thể chống đối như vậy.
" Cút! Ngươi cút theo bọn họ, ngươi từng nói không nhận là đệ tử của A Phượng mà, gọi sư phụ làm gì chứ? Ngươi trước giờ có từng coi Hạ gia là nhà chưa, hay chỉ toàn là lợi dụng.
Ngươi ghê tởm bọn ta lắm chứ gì? Nói bọn ta ỷ thế hiếp người, vậy để ta nói ngươi biết, ngày đó ngươi té thác là do ngươi đã nhìn thấy thứ không nên thấy, là chính ta đạp ngươi từ vách đá xuống khiến ngươi mất trí như bây giờ.
Ngươi từ nay đừng mang họ Hạ nữa, đổi họ Giang đi, Hạ gia ta vô phúc mới có đệ tử như ngươi." - Tiểu Ái tức điên lên, nước mắt lưng tròng quát.
Giản Sơ Mạn nghe xong câu này thì ngớ người ra, trong đầu đột trống rỗng, không nghĩ được gì.
Mấy phương diệc mới vội đến ngăn ra, tránh hai bên lại đánh nhau.
" Tiểu Ái, chân ngươi chỉ vừa mới được xử lý sơ qua thôi, đừng cử động mạnh." - Cẩm Yên vội ôm Tiểu Ái lại, tránh để cô tiếp tục gây loạn.
" Tiểu Ái, ngươi không cần phải nhất thiết có thành kiến với bọn ta như vậy?" - Giang Thành có chút nhẹ giọng khiêm nhường nói.
" Vậy các ngươi đứng đây làm gì? Trong lòng các ngươi rõ nhất, lúc nãy các ngươi cũng đã thấy hết rồi, A Phượng nhà ta bị thứ gì làm hại.
Băng Quyết Thương, cái thứ quái quỷ đó là bí thuật của nhà nào?" - Tiểu Ái lớn giọng quát lại.
Nói đến câu này, đệ tử Giang gia đột nhiên im lặng, cúi đầu không dám nói gì hơn, cũng phải Băng Quyết Thương đó là bí thuật của nhà họ Giang mà.
* Cạch * Tiếng mở cửa.
Mấy thị nữ cầm từng thau nước đi ra, trong nước đã bị nhiễm đỏ, ngay cả chiếc khăn trắng cũng đỏ thẳm.
" Tiểu chủ, phu nhân nói người nên giữ im lặng một chút, mời mọi người đi cho." - A Sương tiến lại gần nói.
Bên trong gian phòng của Hạ Thất Phượng:
" Haiz, đứa trẻ đó khả năng diễn xuất cũng thật tài tình.
Đến ta nghe cũng lo là con sắp chết rồi đấy." - Nhan Linh Lung bình thản nói.
Hạ Thất Phượng đang nằm trên giường khẽ động ngồi dậy.
" Cẩn thận một chút, tuy không nghiêm trọng nhưng mà thời gian này con nên ở trong điện, hạn chế ra ngoài.
Bản thân là nữ nhi lại không biết giữ gìn, thương tích đầy mình như này, thật đáng tiếc." - Nhan Linh Lung thở dài nói tiếp.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ rũ mắt xuống có chút phiền não.
" Chuyện hôm nay con nghĩ thế nào?" - Nhan Linh Lung lại nhàn nhã húp ngụm trà nói.
" Người như Trương lão tướng mưu lược rất giỏi, không phải là người tùy tiện.
Ông ta vốn không cần thiết phải đích thân đến.
Có lẽ là bị người ta ép đến để dò thám." - Hạ Thất Phượng suy nghĩ kĩ càng nói.
" Nói như vậy, kẻ đứng sau tất cả lại chưa hẳn là Giang gia.
Người như Giang Lịch rất trọng nghĩa tình, sẽ không để đồng bọn mình chịu thiệt thòi.
Kẻ dám hi sinh một quân cờ để đạt việc, cách làm này đúng là thâm độc." - Nhan Linh Lung vừa phân tích vừa nói.
" Nếu nói như vậy, Giang gia cũng chỉ là một quân cờ khác trong tay họ.
Nếu là nhắm vào con thì chúng muốn thứ gì chứ?" - Hạ Thất Phượng có chút trầm tư.
" Ta không hi vọng là sẽ diễn ra như những gì ta nghĩ." - Nhan Linh Lung nhỏ giọng buồn bã nói.
" Sao ạ?" - Hạ Thất Phượng nghe không rõ liền hỏi lại.
" Thất Nhi, ta biết từ bé con đã rất hiểu chuyện.
Dù sao con cũng không mang họ Hạ, năm đó nếu không phải vì ta vô dụng khiến bản thân không thể sinh con thì cũng không khiến con phải bị ép ra nơi chém giết đó.
Ta thật lòng chỉ muốn con sống một đời an ổn, có được người thương yêu con, cùng con lập thất.
Cho nên, hứa với ta đừng vì nhất thời