Thương Nhiễm quay lại Tử Nguyệt Đàn, dù sao thì hắn đến đây ngoài muốn được gần Hạ Thất Phương ra còn là muốn được học tập, học thứ kiếm pháp tâm kinh đã đào tạo ra người mà hắn ngưỡng mộ.
" Ngươi nói tiểu phượng hoàng có phải là bị hỏng não chỗ nào không?" - Lộc Cô than trách nói
" Việc gì?" - Nhan Linh Lung không quá để tâm, tùy tiện đáp.
" Ngươi quên năm đó Hạ gia thất thế phải cho con cháu đi tòng quân à.
Năm đó mấy trăm đứa con cháu cháu nội môn của họ Hạ liều trốn, tách khỏi Hạ gia qui ẩn rồi tùm lum thứ, tiểu phượng hoàng phải thay chúng ra quân, cũng là giữ lại địa vị cho Hạ gia các ngươi.
Lão nương già rồi, giờ mới nhớ lúc đó có tùy tiện cho nó một hòn đá nhặt trong động Huyền Quang, giờ ta nhìn lại thấy được một cảnh vô cùng thương tâm với một người cai quản duyên số như ta." - Lộc Cô thở dài đáp.
" Là chuyện gì?" - Nhan Linh Lung thái độ rất tùy hứng, mà chắc cũng chỉ là không gả thôi chứ gì, câu đó bà đã nghe từ lúc cô 10 tuổi rồi, nghe riết cũng thành quen.
" Nó thề trước xác binh sĩ cả đời không gả, nguyện vì nước hi sinh.
Ấy ngươi xem có phải hỏng não rồi không? Ta thấy nó với đứa trẻ cao cao ban nãy rất là hợp đó.
Con sau này sẽ rất đẹp, vừa đẹp vừa cao không tốt hơn sao?" - Lộc Cô mặt đầy phiền muộn nói.
" Có gì đáng tiếc.
Căn bản là trước giờ nó cũng không nghĩ về mấy vấn đề đó.
Nếu không lập thát thì cúng được, sống tốt là được." - Nhan Linh Lung cũng rất điềm nhiên thổi thổi cho nguội chén trà.
" Ngươi không tiếc cho mối duyên đẹp à.
Dù sau này nó vẫn sẽ lập thất nhưng...aiya...!nghĩ tới là lại thấy đau đầu." - Lộc Cô cứ tỏ vẻ bức bối hòng hằn.
" Bà đáng là năng lực không đáng tin.
Thất Nhi nhà ta một khi đã thề thì sẽ không nuốt lời, làm sao có thể gả cho ai." - Nhan Linh Lung bị lời nói của Lộc Cô chọc cho sặc nước, bèm hạ ly xuống đặt xuống bàn nghiêm túc nói.
" Trên đời này ở chuyện lập thất luôn có hai bên.
Nó đâu có gả cho ai mà phạm lời thề chứ, nó là lấy." - Lộc Cô bất lực nói.
" Hoang đường, bà đúng là Lộc Cô dỏm mà." - Nhan Linh Lung có chút nóng giận nói.
" Ta dù gì cũng lớn hơn ngươi, sao đấy Dược tiên chủ lễ nghĩa làm đầu lại muốn thất lễ với ta sao? " - Lộc Cô cũng bực mình khi bị gọi là dỏm.
" Ngươi!...!Không thèm nói với ngươi.
Có điều ta muốn hỏi, Thất Nhi ngoại trừ Hạ phủ thì lúc trước chỉ chạy đến động Huyền Quang chơi với trưởng tộc các người.
Các người dạy nó thủ ngữ à." - Nhan Linh Lung vội tìm chủ đề khác để tránh gây gổ.
" Đâu có." - Lộc Cô liền đáp.
" Ấy, người kia.
Ngươi muốn học ở đây thì phải khai báo một số điều trước.
Nhất là khi ngươi quen A Phượng, qua đây bọn ta hỏi chuyện một chút." - Tiểu Ái và Tiểu yêu vừa thấy Thương Nhiễm đi qua liền lớn tiếng gọi.
Thương Nhiễm cũng ngơ ngác hồi lâu, có lẽ là vì đang suy nghĩ vài việc.
Nhưng rồi hắn vẫn tiến lại chỗ họ.
Vừa hay lúc này các đệ tử khác cũng vừa tập luyện xong, được cho nghỉ ngơi nên cũng tranh thủ hóng chuyện.
Giản Sơ Mạn và mấy người Giang gia cùng là vì quá hóng hớt nên cũng tiến lại gần, dù sao Sơ mạn cũng là đệ tử trưởng môn, cô đứng gần một chút cũng không sao.
" Lộc Cô, Tỵ Nương, Phu nhân." - Thương Nhiễm lễ phép chào hỏi.
" Giọng nói này của ngươi, đúng là có phần khó nghe quá đấy, cộng với dáng vẻ trẻ nhỏ ban nãy.
Hình như không phải người Yên Nam đúng không? " - Lộc Cô thẳng thừng hỏi.
" Vâng, ta là người của dị tộc Nam Cương, là nơi biên giới giữa Yên Nam và Tề Quốc." - Thương Nhiễm lúc này cố dùng giọng Nam Cương của hắn nên có phần khó nghe, nhưng không quá khó hiểu như lúc này.
" Dị tộc Nam Cương, Tề Quốc? Đó không phải là nước đối địch với Yên Nam sao? Ngươi vì sao lại của bên cạnh Thất Nhi chứ?" - Nhan Linh Lung có chút kinh động vội hỏi, theo như chức vụ của Hạ Thất Phượng hiện tại ở quân doanh thì không thể nào có thể để một người Tề Quốc bên mình được, đó là tội chết.
" À, chuyện này ta có thể giải thích." - hắn vội nói để trấn an.
" Khoan khoan ngươi đừng giải thích, ta nghe không hiểu.
Tỵ Nương, cô giúp nó giúp ta đi." - Lộc Cô vội ngắt lời.
Tỵ Nương vừa nghe liền hiểu Lộc Cô muốn gì, tiến về phía Thương Nhiễm đặt một tay lên hắn rồi nhắm mắt lại tập trung.
Đôi sừng trắng tinh xảo phát sáng lên.
Từ sừng như có vài mảnh thủy tinh xuất hiện lơ lửng, trên nó cũng phải chiếu hình ảnh.
Đó là khả năng đặc biệt của Tỵ Nương.
" Cái này khác gì phim chiếu 3D chứ?" - Giản Sơ Mạn vừa thấy liền nghĩ.
Sau khi mọi