" Giang thị, Trương thị, Bạch thị, tới" - Một đệ tử cao giọng thông báo.
Họ đến cũng thật đông, khí thế phừng phừng.
Giang Minh Vãn và Trương Khang cũng đến.
Người của họ đứng đầy một khoảng sân, đây là muốn đàm không được thì giết hay là lời cảnh cáo tới Hạ Thất Phượng.
Gương mặt họ đầy kiêu ngạo, thậm chí không giữ cho Hạ Thất Phượng chút mặt mũi mà chào cô.
Bởi lẻ, tuy họ lớn tuổi nhưng đối với trưởng môn một phái vẫn coi là thấp hơn, ít nhất vẫn là phép lịch sự bình thường, chào nhau một cái.
Từng người từng người tiến về chỗ ngồi được xếp sẵn, đệ tử Phục Linh Sơn đứng một bên, trên bệ cao có Nhan Linh Lung và Lộc Cô Huyền Nương ngồi hai bên, Tiểu Ái và Tiểu Yêu đứng hai bên bệ lớn.
Hạ Thất Phượng ngồi ở vị trí cao nhất, cả người khoác áo bào kín mít, lộ mỗi môi cằm.
" Người cũng đến đủ rồi, bắt đầu thôi." - Nhan Linh Lung bình tĩnh nói.
" Dược Tiên Nữ sư muội, thứ ta nói thẳng.
Chuyện của trẻ nhỏ có nhất thiết phải như vậy không? Mở hội thẩm, giống truy tội vậy? Đứa trẻ nhà muội mới chỉ nhậm chức được vài hôm, tốt nhất vẫn là lo giữ cho vững, tu tâm tâm tích đức để tiếng lành đồn xa.
Muội cũng không phải không biết Phục Linh Sơn phái quan trọng đến mức nào đối với Yên Nam mà đúng không?" - Giang Lĩnh - gia chủ Giang gia trầm giọng, cách nói như giảng dạy đầy tự tin húp lấy ngụm trà mà nói.
" Đăng vị không lâu thì mở hội thẩm, lý do lại chỉ vì một mình trưởng môn, thật khiến con người ta không thể không nghĩ trưởng môn Phục Linh Sơn kiêu căng cỡ nào.
Việc người đăng vị đồ sát trên dưới 50 người Trương gia, bắt giam hết những người tài của nhà ta, ta vẫn còn chưa kể tội.
Người ở đây là muốn hỏi tội điều gì?" - Trương lão tướng quân gia chủ Trương gia, Trương Hàn cũng hùa theo châm biếm nói.
Không khí bắt đầu căng thẳng hơn, hai đại gia tộc đã lên tiếng không khỏi khiến những người khác bàn tán xì xầm.
Tính chất của một hội thẩm là công khai, không phải khép kín.
Cửa lớn Phục Linh Sơn đã mở, toàn dân đều có thể xem được, nếu thật sự bị kết tội sẽ mất mặt.
" Nghe nói, trưởng môn các hạ từng thề độc không đội trời chung với bọn ta.
Còn nói khiến nhà bọn ta đoạn tử tuyệt tôn.
Lời đại nghịch bất đạo đó cũng nói ra được.
Khẩu khí không nhỏ." - Trương Khang lắc lắc đầu khinh bỉ nói.
" Trưởng môn này bị làm sao vậy? Lời đó cũng nói ra được.
Ngươi xem cô ta đến mặt còn không dám lộ ra.
Nhất định là làm ra điều gì tệ hại sợ người khác thấy mặt.
Đúng là không nên để nữ nhân làm trưởng môn.
Phục Linh Sơn lại có tầm quan trọng như vậy." - dân chúng bên dưới bàn tán.
Mọi người đều xào xáo lên bàn tán, đa số đồng tình với 2 đại gia tộc kia.
" Giang huynh, huynh gọi một tiếng sư muội thì ta cũng không phiền nói thẳng.
Năm đó, nhà ta vốn xuất thân y nhân, trước giờ chỉ làm thầy thuốc làm quân y trên sa trường.
Là ai kiến nghị nằng nặc rằng nhà ta phải cống nạp người xuất chinh.
Ta không có con, ta vì sao không thể có con? Ta yêu thương con bé như con của chính mình nhưng vẫn phải để nó ra chiến trường.
Đứa trẻ này nói lớn thì là đánh dưới trướng Tam công chúa, nhưng mà là tòng quân cho nhà huynh, công lao cũng là nhà huynh hưởng lấy.
Chuyện trẻ nhỏ với nhau, chuyện trẻ nhỏ với nhau nhưng trên người con bé lại có Băng Quyết Thương, chuyện trẻ nhỏ với nhau mà xem con trai bảo bối của các người đã làm gì?" - Nhan Linh Lung không kiềm nổi nóng giận đứng dậy.
Đôi mắt cay độc đay nghiến, cố gồng mình không hét vào mặt họ.
" Trời ạ thì ra còn có chuyện này." - một lần nữa những người lên dưới lại bàn tán.
" Dược Tiên Nữ, việc người không thể có con, để nhớ xem.
Vì chạy trốn mà đã ngã xuống vách đá đúng không? Chuyện đó cho đến cùng cũng là một tai nạn không ai mong muốn, cũng như việc hai chủ nhân của Hạ gia đều không còn khả năng thi pháp, đến việc bảo vệ sống chết của Hạ gia cho một đứa nhỏ cũng là không ai mong muốn.
Còn Băng Quyết Thương hay thủ cung sa.
Chiến trường mà, sao tránh khỏi tai ương, sơ xuất.
Có trách vẫn là trách nhà người quá yếu kém, hay là nói cô ta