Chuông lớn Tiêu Yến Hương điện rung chuyển kinh hồi.
Tiếng chuông rền vang cả vùng trời.
Chuyện cũng quái lạ, rõ nói Tiêu Yến Hương điện đã tử rồi.
Sao chuông vẫn kêu được chứ? Mà trước giờ chủ nhân của điện phòng đó là Phong Thần, lấy đâu ra Hỏa Thần chứ?
Từ trời cao một bé gái ngự kiếm đáp xuống chỗ Từ Dung, khí thế sắc lạnh không vướng bụi trần.
Một thân hồng y, khiến người người phải chú ý.
Từ Dung khó tin nhìn đứa trẻ bằng đôi mắt đã dần mờ đi của mình, gương mặt đó bụ bẫm lại rất quen thuộc.
Rốt cuộc là thấy ở đâu rồi.
" Chào ngươi.
Tín đồ của ta.
3 vạn năm linh lực để gọi Hỏa Thần ta, có tiếc không?" - Đứa trẻ đó nói.
" Ngươi " - Từ Dung cứng họng nói.
" Người đó...!không phải A Phượng năm 8 tuổi sao?" - Tiếu Ái kinh ngạc nói.
Hỏa Phượng liền tiến về phía trước, đứng gần hơn với đứa trẻ.
Thái độ có chút trêu người nhìn con bé.
" Không ngờ cũng có lúc người như cô cũng phải lâm vào cảnh này.
Cũng may là cô, nên mới có cơ hội, như kẻ khác không một chút phòng bị thì đã chết từ lâu rồi." - Hỏa Phượng trêu đùa nói.
" Không thể nào, ngươi lừa ta.
Không phải nói Hỏa Thần sẽ giúp ta sao? Sao lại lừa ta." - Từ Dung khóc khổ.
Trên mặt hồng y chỉ một sắc lạnh, chầm chậm bước gần lại phía ả.
" Ta vốn sinh đã không có cha mẹ, số mệnh không ngừng vây quanh quyền lực âm mưu.
Dù cho ngươi vốn nên an phận trở về vị trí của mình từ sớm ta vẫn không muốn tước đoạt tự do của ngươi.
Cuối cùng ngươi đã làm gì cho ta, mà vẫn đòi hỏi ta sẽ giúp." - Cô chỉ đơn giản nói.
" Ta..ta...! ta chỉ muốn được sống.
Ta không muốn mất con của ta.
Nếu ngươi còn sống, không những mạng mà đến con ta cũng giữ không được." - Từ Dung khóc lóc bao biện.
" Đến giờ này ngươi vẫn một miệng nói muốn được sống.
Những việc phu quân ngươi làm, những việc ngươi phải chịu, ta đã gánh thay ngươi hết nên ngươi cho rằng kẻ đáng chết là ta sao?" - Hạ Thất Phượng tức giận quát lớn.
Linh lực xung quanh càng ngày càng mạnh mẽ, nó nóng lên.
Chúng dồn dập tiến về phía họ.
Tiểu Thất Phượng mắt đỏ lên như máu, màu tóc trắng xóa.
Ánh sáng vàng rực bao quanh, tiếng la hét từng lần thống khổ của Từ Dung vang lên.
" Tha cho ta, tha cho ta đi." - Từ Dung van xin
Tiểu Thất Phượng không nói gì, ánh mắt vừa buồn vừa giận, không chút khoan nhượng cho linh lực nóng rực của mình tiến vào cấu xé cơ thể ả ta, chiếm lại phần chân