Sau một hồi lâu, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa.
Từng từng lớp người tiến về Hạ phủ.
Hôm nay Hạ gia có hỷ nên có yến tiệc nhỏ để mọi người quây quần.
" Wow! Hạ phủ thật là to quá đi.
Trang trí cũng thật đẹp." - Một số đệ tử cảm thán.
" Nơi đây nào phải Hạ phủ.
Là Phượng Cữu Trang." - Cát Tỷ lại vui vẻ nói.
" Phượng Cữu Trang, sao tỷ lại biết.
Đến ta còn không biết." - Tiểu Sơ Mạn nghi hoặc nói.
Cát Tỷ chỉ cười rồi dẫn mọi người đi tiếp về phía trước.
Nơi đây quả là khác lạ.
Tiểu Sơ Mạn chưa từng đặt chân đến một lần.
Kiến trúc này, rừng trúc, con suối nhỏ, cây xanh.
Vừa có nét cổ điển vừa có gì đó gần gũi, mang hơi thở của thời hiện đại.
Mình có nhìn nhầm không.
Cách bày trí này thật sự rất giống một nơi nào đó mình từng xem qua trên mạng.
Hình như...!là biệt thự của một vị tiểu thư nào đó.
Đáng ghét cái não này, không nhớ đc gì cả....!Thôi mặc kệ, cũng chả liên quan đến mình.
" Quả nhiên người ở đây." - Cát Tỷ vui vẻ nói.
" Ta còn có thể ở đâu?" - Giọng nữ mang đầy mị lực cất lên.
" Người cứ như vầy đến bao giờ đào hoa mới dừng?" - Cát Tỷ cười nhạt nói.
" Không biết " - Người kia lạnh nhạt đáp.
" À, các ngươi đến rồi sao? Vào trong dùng bữa.
Thất Nhi, cũng nhanh chóng vào nhé." - Nhan Linh Lung từ giang phòng bước ra nói.
Hôm nay tuyết rơi đầy trời, nhưng trăng lại rất đẹp.
Ánh trắng sáng chiếu rọi khách nơi.
Làm khung cảnh nơi đây tuy nhìn cứng cỏi lạnh lẽo cũng chở nên hòa nhã, mang chút gì đó như ở nhà.
" Thất Phương, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi.
Bây giờ vẫn phải hấp thụ ánh trăng để duy trì sắc vóc sao?" - Cát Tỷ tiến tới hỏi.
" Năm vạn" - Người kia chẳng thèm nhìn mặt nhàn hạ đáp.
" Cô gạc ta...!Được rồi, ta sẽ như mọi năm ở đây chờ cô hấp thụ xong." - Cát Tỷ hớn hở nói rồi lui về một góc gần đó mà đứng.
" Tùy cô"
" A tỷ, hôm nay thật có diễm phúc.
Lại thấy được cảnh Nguyệt Tả của tỷ.
Bọn ta không có chuẩn bị trước.
Thật là đáng tiếc." - Khảm Ngọc và Phong Duật lần lượt nói vô cùng thành khẩn.
" Nguyệt Tả là gì? Trưởng môn là yêu tinh sao? Sao phải hấp thụ ánh trăng để duy trì sắc vóc." - Đám đệ tử xì xào.
" To gan, dám nói xấu trưởng môn.
Tin ta đánh chết các ngươi không?" - Cẩm Yên khó chịu ra mặt chấn chỉnh họ.
Trong không gian rộng lớn.
Cây mai đỏ to cao, cây anh đào bị tuyết phủ đầy.
Chỉ còn rừng trúc phảng phất xanh, như vậy mà con suối vẫn chảy, thậm chí là chảy rất siết.
Trên tầng không lại có cái điện nho rất nhỏ chỉ vừa một người ngồi.
Rèm trắng mỏng mang điểm xuyết vài chi tiết nhỏ tinh tế, buông xuống nhẹ tênh che lấy tất cả.
Chỉ còn một khe hở nhỏ đối mặt với ánh trăng, với con suối từ tảng đá cao.
Có chút gì đó lâng lâng nhẹ nhàng lướt qua.
Cảm giác giá lạnh nhưng lại ấm áp vô cùng.
Lớp màn trắng chỉ còn có thể phảng phất ánh đỏ từ y phục của người ngồi trong.
" Thất Nhi.
Phượng Cữu Trang này có con làm chủ.
Con có phải cũng nên nói chút gì không?" - Nhan Linh Lung ngượng ngùng nói.
" Cứ chơi đùa thoải mái, đừng động vào đồ của ta là được.
Nơi đây rất lạnh, mau vào trong đi." - Cô nói qua loa đại khái để đuổi người rồi thở dài một tiếng.
" Vâng" - các phương diệc lập tức nhận mệnh, dẫn các môn sinh vào trong.
" Còn người Hàn Băng điện thì đứng lại." - Bấy giờ cô lại cất tiếng.
Bấy giờ đôi mắt của Tiểu Sơ Mạn mới đủ can đảm nhìn về nơi cao ấy.
Từ nãy đến giờ, cô sớm đã nhận ra giọng của người kia.
Giọng nói đó cũng chẳng thể nào quen hơn được.
Nhưng từng lời từng lời y thốt ra, âm thanh mỏng mềm mà ma mị khiến trái tim nhỏ đập nhanh từng hồi.
Chất giọng trầm ấm lại thanh trầm mang theo mị lực.
Hay cũng là nói, do người mệt rồi.
Nên nghe có chút như tiểu tình nhân đang nhõng nhẽo.
" Đẹp quá đi.
Đây là năm tỷ bao