Không đợi hệ thống nói xong, Nhẫn Đông cầm y phục đi vào trong phòng, ở bên ngoài trướng nói, “Chủ tử tỉnh rồi? Nô tỳ mới ủi xong y phục cho người, nhân lúc còn ấm mặc vào đi.
”Mùa đông thời tiết lạnh, buổi sáng từ trong chăn bò dậy là một chuyện cực khó, còn mặc thêm y phục lạnh lạnh, đã khó lại càng thêm khó, cho nên để cho nàng cảm thấy dễ chịu, mỗi ngày Nhẫn Đông đều ủi nóng y phục cho nàng.
Yến Xu ui một tiếng, tiện đó ngồi dậy, vừa nhận lấy y phục vừa hỏi hệ thống: [Dưa của ta là gì?]Hệ thống: [Có người muốn hại ngươi.
]Gì?Tiếng nói vừa dứt, y phục vừa vào trong tay, nàng hắt xì một cái, ngơ người ra.
Có người muốn hại nàng?Khoảnh khắc kế tiếp, nàng lại hắt xì thêm một cái.
Chuyện này làm cho Nhẫn Đông giật mình, “Có khi nào chủ tử bị cảm lạnh không? Nhất định là do tối qua chăn bông quá ít, đáng lẽ nô tỳ phải đưa thêm cho người!.
”“Sợ không phải là cảm lạnh.
”Yến Xu xoa mũi, ném y phục ở trong tay đi, “Là y phục bị nhiễm thứ gì rồi.
”Nhẫn Đông ngơ người, “Chẳng lẽ là phấn hoa đào?”Yến Xu bị dị ứng với hoa đào, một khi tiếp xúc sẽ xảy ra nhiều phản ứng, từ hắt xì nghẹt mũi đến toàn thân nổi mẩn, thậm chí là khó thở, có thể nói là khá nghiêm trọng.
Từ những triệu chứng khi nãy của nàng, quả thực là phát bệnh cũ.
Nghĩ đến đây, Nhẫn Đông vội cầm y phục ném ra xa chút, có chút khó hiểu nói: “Nhưng hiện giờ đang là mùa đông, hoa đào còn chưa nở mà.
”Yến Xu nghĩ một lúc, “Mấy bông hoa trong phòng ấm ở Xử Tư Uyển không