"Thường nói thanh quan cũng khó quyết định chuyện nhà.
"Thái hậu mở miệng nói: "Bệ hạ không cần quá mức lo lắng chuyện của Lâm Vũ Hầu, nếu hai người kia không sống được với nhau, thì cứ hòa ly tùy bọn họ đi.
"Vũ Văn Lan bình tĩnh lại: "Mẫu hậu nói đúng, trẫm cũng định như vậy.
"Thái hậu cười một tiếng: "Thời gian không còn sớm nữa, bệ hạ muốn ở lại dùng cơm chiều không?"Vũ Văn Lan vội vàng nói không cần: "Ngự thư phòng còn có mấy quyển sổ con, nhi thần không làm phiền mẫu hậu nữa.
"Nói xong đứng dậy đi ra khỏi cửa điện.
Trong điện yên tĩnh, Thái hậu đứng dậy đi đến cửa sổ phía Tây, nữ quan Trúc Thư đuổi theo phục vụ, nói: "Hình như Bệ hạ đối với Lý Mỹ nhân có chút khác biệt! "Thái hậu cười nói: “Tuổi này của bệ hạ, nên có hoàng tự rồi.
"Trúc Thư đáp lại, không dám nói gì nữa.
Lại nghe Thái hậu nói: "Miệng kín một chút, chuyện trong cung ai gia, không được đi nói bậy bạ.
"Trong điện mọi người đều vội vàng đáp lời.
~~~Trở về từ Từ An Cung, không qua bao lâu, trời đã tối.
Nhanh chóng phê duyệt mấy quyển sổ con, cũng không có tâm tư ăn bữa tối, đợi đến đêm khuya, Vũ Văn Lan nằm trên long sàng rộng lớn, không có chút buồn ngủ nào.
Hắn suy nghĩ nửa buồn chiều, cộng thêm một buổi tối, vẫn không có lời giải.
--- Nếu nàng chính là Lý Yến Xu, lai lịch của Lý gia cũng không có bất kỳ vấn đề nào, như vậy sao nàng lại có thể biết được nhiều chuyện mà người bình thường không biết được?Phải biết, nàng vào cung ba năm, chưa từng đi ra ngoài, ngay cả vị Hoàng đế như hắn cũng không biết