Nàng chỉ đành đáp ứng, đi đến.Nhẫn Đông nhanh chóng lấy thêm bát đũa mới, đang định lui ra, lại thấy Phú Hải liên tiếp nháy mắt ra hiệu cho mình, nhìn nàng ấy, lại nhìn đôi đũa bạc trên bàn.Nhẫn Đông đang trì độn lập tức hiểu ra, đây là muốn nàng ấy gắp thức ăn cho các chủ tử.Ông trời của tôi ơi!Từ trước tới giờ chủ tử ăn cơm không cần nàng giúp đỡ, hôm nay lại phải gắp thức ăn cho Hoàng thượng? Nếu mà không cẩn thận khiến Bệ hạ tức giận, có phải sẽ bị chém đầu không hu hu...Vũ Văn Lan thấy phiền phức, giơ tay nói, “Trẫm tự ăn.”Nhẫn Đông vui mừng, như trút được gánh nặng lập tức lui sang một bên.Mùi thơm bên chóp mũi ngày càng nồng, Yến Xu đã nuốt nước miếng mấy lần, nếu không phải Hoàng đế ở bên cạnh, nàng đã ăn trước rồi!Dường như Hoàng Đế không ngửi thấy mùi thơm, cầm chiếc đũa nhưng không hướng vào nồi, ngược lại chầm chậm hỏi: “Lúc trước còn ở nhà, ngươi thường ăn cái gì.
”Nàng không thể làm khác đành nói: “Quê nhà An Đức của thần thiếp không giàu có và đông đúc như ở kinh thành, bá tánh chủ yếu ăn thức ăn chế biến từ mì, như là mì sợi, sủi cảo, màn thầu, bánh bao linh tinh, cũng có mấy đồ ăn vặt nổi tiếng, bánh bao chiên nước, mì thịt kho, thịt lừa, gà nướng vân vân.”Phú Hải ở một bên xen vào nói: “Quý Nghi đúng là có lộc ăn, gà nướng An Đức, nổi tiếng gần xa!”Mắt Yến Xu sáng lên, “Phú công công đúng là hiểu biết! Gà nướng An Đức của chúng ta cách làm đã mấy trăm năm, lúc đầu sẽ mang gà nướng trong lửa lớn, chờ lúc lấy ra, thịt đã mềm, chỉ cần chạm vào một chút đã gỡ được, không chỉ có thịt ngon, mà ngay cả xương cũng rất mềm, ăn rất ngon.”Nói tới đây nàng lại càng đói bụng.Khi trẻ rời nhà lúc già trở về, giọng địa phương không đổi, tóc đã đổi màu.
Nhưng dù ở trong cu ng nàng ăn biết bao nhiêu món ngon, vẫn luôn nhớ tới hương vị đồ ăn ở quê nhà.Ai, chỉ tiếc cửa cung sâu thẳm, cũng không biết đời này nàng còn có thể trở về quê hương ăn gà nướng nữa không.Nàng u oán liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, thầm nghĩ một ngày nào đó mong Hoàng Đế thương xót thả nàng trở về nhà !Vũ Văn