Mai Ngọc Dương lười quản bà ta, sai người ấy vài chiếc khăn tay sạch đến, sau đó dùng lực mạnh ẩn xuống nốt bọc để nặn mủ ra, người chung quanh nhìn thấy vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng.
Thất hoàng tử dường như vị nặn rất đau nhưng không có ý thức, chỉ hừ hai tiếng nhưng mắt cũng không mở.
Mai Ngọc Dương không chút nương tay, nặn mủ của tất cả các nốt bọc, từng chiếc khăn tay dính đầy máu loãng.
Lúc này, bộ dạng của Dạ Lăng Hoàng Du so với lúc trước càng thêm dọa người.
Hạ phi sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, khóc lê hoa đại vũ: “Du nhi của ta, sao con lại biến thành dạng này! Tứ Vương Phi, người rốt cuộc có làm được hay không!”
Mai Ngọc Dương dường như không nghe thấy, dặn dò hạ nhân: “Mang một chậu nước có tạo giác đến đây, sau đó lau miệng vết thương cho hắn.”
Sau đó, nàng lại cho người lấy lá bạc hà và là thanh diệp nghiền ra rồi đắp lên miệng vết thương, chờ làm xong tất cả, Dạ Lăng Hoàng Du thống khổ mở mắt.
“Cảm giác thế nào?”
Mai Ngọc Dương một bên hỏi hẳn một bên đưa tay sờ sở đầu của hãn: “Sốt nhẹ, dùng vải thưa để hạ nhiệt độ, nếu tỉnh lại thì đã không có gì trở ngại".
Nghe nàng nói ra hai từ không ngại, mọi người bên cạnh đều thở dài nhẹ nhõm.
Lúc nãy Hạ phi không tín nhiệm nàng cũng vụng trộm nhìn nàng một cái, có chút ngượng ngùng.
Mai Ngọc Dương tiếp tục cúi đầu ngửi ngửi người của lão Thất, hắn không đeo túi hương, nhưng trên quần áo lại thoang thoảng mùi của vĩ âm thảo.
Nếu là không cẩn thận thì nhất định sẽ không ngửi thấy, thế nhưng bây giờ nàng vô cùng nhạy cảm với mùi vị nên lập tức phát hiện ra.
Trên mặt nàng thì tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Chiêu Vũ Đế thấy Dạ Lăng Hoàng Du cuối cùng cũng đã tỉnh, bảo tất cả mọi người quay về, không cần quấy rầy hãn nghỉ ngơi.
Nhưng Mai Ngọc Dương lại có ý ngừng bước, hai mắt nhìn Hạ phi.
Hạ phi cũng là người có bản lĩnh, ở trong cung có thể bước lên phi vị hả có thể không hiểu Mai Ngọc Dương muốn giữ nàng lại nói chuyện, vậy nên bà ta cố ý giữ chặt tay nàng nói lời cảm tạ “Tứ Vương Phi dừng bước, Bổn cung nhất định phải cảm ơn người thật tốt.”
Chờ cho lui tất cả mọi người ra ngoài, Mai Ngọc Dương chỉ chỉ vào y phục của Dạ Lăng Hoàng Du :“Xin hỏi nương nương, y phục của Thất hoàng tử là mới làm ư?”
“Không phải làm từ tháng trước rồi, đã mặc nhiều lần, làm sao vậy?”
“Hôm nay có huân hương không?”
Hạ phi gật đầu: “Đứa nhỏ này thích mùi huân, nên mỗi ngày đều phải mang huân hương".
Mai Ngọc Dương có chút trầm trọng nói: “Không dối gạt nương nương, huân hương có vấn đề, trong huân hương có vĩ âm thảo, là một loại thực vật có mùi mà ong vò vẽ rất thích.
Cho nên khi đảm ong vò vẽ lao tới chỉ nhắm vào một mình thất đệ, không thèm để ý đến nô tài bên cạnh.
“Cái gì!”
Hạ phi giật mình, không dám tin nhìn