Trên sân, khi tiếng trống vang lên, cuộc tranh đoạt trở lên gay gắt.
Thất hoàng tử tính tình hoạt bát, gần đây kỹ năng bắn tên có tiến triển rất tốt, sự tự tin cũng theo đó mà tăng lên không ít.
Hắn là người tiên phong, bước ra ngoài lao lên phía trước, đuổi theo con thỏ đang chạy vào rừng, giương cung lên bắn, lập tức trúng mục tiêu, biểu thị cho một khởi đầu tốt đẹp.
Dạ Lăng Thiên Trì cũng không cam lòng yếu thế, cũng vung roi quất ngựa lao lên phía trước.
Hắn không cam lòng với mỗi như vậy, hận không thể săn lùng được sư tử cùng mãnh hổ, như vậy hắn mới có mặt mũi.
Dạ Lăng Chi Nguyệt tiến về phía trước với tốc độ không nhanh không chậm, trong lòng hắn biết rõ, kỹ năng bắn tên của hắn tốt nhất trong tất cả các vị hoàng tử ở đây.
Tuy nhiên tính cách hắn ảm đạm, không thích tranh đoạt, lúc trước hắn chỉ muốn sống một đời vui vẻ, hiện tại thì nghĩ đến dáng vẻ cùng đôi mắt trông mong của Mai Ngọc Dương khi nói đến Càn Khôn châu, hắn mim cười, thúc vào bụng ngựa tiến về phía trước.
Lúc này không có người nào nhận thức được, trong ngu rừng sớm đã ẩn dấu sát khí.
Đây là lần thứ hai Dạ Lăng Hoàng Du tham gia cưỡi ngựa bắn cung, tuổi hắn còn nhỏ, Hạ phi không yên tâm, căn dặn vài thị vệ đi theo bên cạnh nhằm bảo hộ, ngàn vạn lần không thể để cho mãnh thủ làm tổn thương đến thất hoàng tử
Dạ Lăng Hoàng Du cảm thấy vận khí của mình quả thực không tốt, hắn đi vòng quanh khu rừng mấy lần cũng không phát hiện ra một con mồi nào, ngay cả một con thỏ con cũng không có.
Hắn có chút tức giận nhìn liếc qua những người đi bên cạnh mình: “Chắc chắn là do các ngươi đi quá đông, khiến những con mỗi sợ tới mức không dám tới gần.
Cách xa bốn vương một chút, không nhất thiết phải đi gần bổn vương như vậy thị vệ khó xử lùi lại hai bước, Dạ Lăng Hoàng Du vẫn cảm thấy không hài lòng, rút roi thúc ngựa phóng như bay về phía trước, những thị về phía sau cuống quýt đuổi theo.
Trong lúc cấp bách, Dạ Lăng Hoàng Du nhìn thấy một con nai con.
Trên mặt hắn hiện lên sự vui vẻ, đi về phía con nai kia, ai ngờ vừa đi được nửa đường, chân ngựa đột nhiên quy xuống, hắn không có sự phòng bị, té từ trên lưng ngựa xuống, ngã chật vật trên mặt đất.
Chân ngựa bị trúng tên, ai là người đã bắn trộm!
Dạ Lăng Hoàng Du lập tức luống cuống, những thị vệ đi phía sau không biết đang ở nơi nào.
Hắn hô lớn một tiếng: “Ai, ai bắn ngựa của bổn vương?
Vừa dứt lời, một tấm lưới cực lớn phủ xuống đầu hắn, đem Dạ Lăng Hoàng Du bị bao trọn vào bên trong.
Tay chân hắn luống cuống, vùng vẫy muốn thoát ra, mấy hắc y nhân từ trên cây nhảy xuống.
“các người thật to gan, lại dám có suy nghĩ ám sát hoàng tử?”
Mấy hắc y nhân trầm mặc đi tới gần, Dạ Lăng Hoàng Du nhìn thấy trong tay bọn họ là những thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo liền sợ tới mức sắc mặt trở nên tái nhợt, không khỏi cao giọng hét lớn: “Người đâu, cứu mạng!”
Có người tiến lên vài bước chuẩn bị động thủ, bên