“Đang nghĩ gì?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt vừa hỏi ra lời liên đoán được: “Là chuyện của nhị ca?”
Mai Ngọc Dương gật đầu: “Ta cảm thấy không thích hợp.
Phụ hoàng thế mà không cho người điều tra nữa.
Lão Thất nhất định là tự mình phát hiện ra đầu mối gì đó đã nói cho phụ hoàng, ông ấy mới như vậy.
Người có thể khiến cho phụ hoàng nói không cần điều tra, địa vị sẽ không hề nhỏ".
Hắn thấy Mai Ngọc Dương nhíu chặt lông mày, nhịn không được hỏi: “Nàng lo lắng là có người cố ý để lại đầu mối?”
“Ừ, Độc nhị ca trúng không phải là kịch độc, chỉ là loại bình thường, tuyệt đối sẽ không lấy mạng người ta.
Nếu như đối phương ra tay nặng, hắn sẽ không chỉ dùng loại thủ đoạn này.
Dù sao ngay cả trình độ gây thương tổn của Vĩ Âm thảo cũng cao hơn thứ này".
Mai Ngọc Dương cắn môi: “Hơn nữa, nếu như đối phương thật sự để lại gì đó, vậy cũng quá mức không cẩn thận.
Đến trước mặt kẻ mà mình giết, không phải nên cực kỳ cẩn thận kiểm tra đồ mang mang theo người sao?”
Dạ Lăng Chi Nguyệt chậm rãi mở miệng: “Yên lặng theo dõi thay đổi đi.”
Ngày đó hồi cung, Chiêu Vũ đế lật bài của Lan quý phi.
Lúc trước trong cung có tài nữ tiến cung, được Chiêu Vũ để yêu thích.
Hắn ở trong cung của người mới kia nhiều ngày, tăng thêm cung khác tranh thủ tình cảm, khoảng cách lần trước Chiêu Vũ đế đến đây đã sớm hơn hai mươi ngày.
Lan quý phi đương nhiên vui vẻ, để phòng bếp sớm chuẩn bị tốt thịt rượu, chờ Chiêu Vũ đế đến dùng bữa tối.
Chiêu Vũ đế cũng nể tình, sắc trời còn không có hạ xuống đã đến Thịnh Phù cung.
Lan quý phi một mặt cười một mặt giận trách: “Coi như hoàng thượng đã đến rồi.
Cung này của thần thiếp thế nhưng đã hơn hai mươi ngày không thấy bóng của ngài.
Thần thiếp còn tưởng rằng ngài không muốn tới nữa.”
“Ồ, đây là trách trẫm à” Chiêu Vũ đế nói, nhìn xung quanh một lần: “Có điều đã lâu không đến, ta luôn có cảm giác, sắp xếp trong cung của nàng đã thay đổi lớn lắm".
Hắn nói xong lại, lại nhìn nhìn thoáng qua đại cung nữ Thanh Nhi đang ở một bên chia thức ăn, sách một tiếng: “Trẫm thấy Thanh Nhi cũng không giống nữa.”
“A? Nàng ta có chỗ nào thay đổi vậy?”
Trên mặt Lan quý phi không có để lộ, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, luôn cảm thấy ánh mất mà Chiêu Vũ đế nhìn Thanh Nhi không thích hợp.
Trong lòng nàng thầm mắng một câu đồ hồ lỵ, con mắt cười như không cười nhìn qua, dọa cho động tác của Thanh Nhi cứng đờ.
Chiêu Vũ đế giống như không nhìn thấy, vẫn nhìn chăm chăm, dò xét Thanh Nhi: “Trẫm nhìn nàng ta gầy đi trông thấy, eo cũng nhỏ đi chút.
Nàng có phải quá khắt khe với nàng ta, khiến nàng ta chưa ăn no cơm".
Trong lòng Thanh Nhi bất ổn.
Đây là lần đầu Hoàng Thượng quan tâm mình như vậy.
Chuyện lọt được vào mắt của chủ tử vốn nên là chuyện nên vui vẻ, nhưng nhìn đến ánh mắt của quý phi,