Nàng quay sang nhìn Mai Triệu: “Hai người này đã xúc phạm đến vợ cả của người, không tôn kính bản cung, người nói xem, muốn xử lý thế nào?”
Lúc này màng còn cười nhẹ, nhưng nụ cười này khiến da đầu của Mai Triệu tê dại.
Ông ta không nhịn được hỏi: “Vương phi muốn xử lý thế nào?”
“Như vậy đi, mỗi người chặt một ngón tay vứt ra cho chó ăn?”
Nàng nói xong lại nói thêm một câu: “Ồ, nhất định phải là tay phải đó, tay phải lúc nào cũng hoạt động, ăn rất ngon".
Hai ma ma rùng mình, nhưng Mai Ngọc Dương không hề có ý nói đùa chút nào.
Mai Triệu nặng nề nhìn nàng, đối mặt với con gái ông ta đột nhiên bị đánh bại.
Ông ta nhún vai, nói với Đinh quản gia: “Người đâu, làm theo lời của Tứ vương phi, chặt tay phải của hai người này ném cho chó ăn!”
Quận chúa Di Đình muốn phản kháng, nhưng Mai Ngọc Dương nghiêng đầu nhìn bà ta, bà ta không dám nhúc nhích nữa.
Mai Ngọc Linh tức giận giậm chân: “Cha, tại sao ngay cả cha cũng giúp nàng ta! Nàng ta là cái thá gì, Tứ vương phi chó má, Tứ vương gia còn không thèm thích nàng ta, rõ ràng nàng ta là ở trong vương phủ còn không bằng cả một tiểu thiếp, sợ nàng ta làm gì?”
“Ngũ vương phi.”
Mai Ngọc Dương thu lại nụ cười: “Hay là thế này đi, người đi cùng ta đến Tứ vương phủ, tìm Sở trắc phi.
Không ngại ở trước mặt nàng ta hỏi xem, ở trong phủ ta nói mới được tính, hay là nàng ta nói mới được tính".
Mai Ngọc Linh ngậm miệng lại.
Mai Ngọc Dương không nhanh không chậm đứng lên: “Bản cung mệt rồi, không chơi cùng các ngươi nữa.
Quận chúa, nhớ lấy lời của ta, nếu bà còn chọc tức mẹ của ta, hậu quả tự chịu.
Đừng quên, ta là người mong bà sớm bị ta giết, tiện thể đem cái vị trí chính thất trả lại.
Có người là tu hú chiếm tổ đã lâu, còn thật sự coi mình là chim”
Câu nói này của nàng khiến cho sắc mặt của Quận chúa Di Đình tải xanh, xấu hổ vô cùng.
Mai Ngọc Linh trừng mắt nhìn nàng, Mai Ngọc Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, nàng ta sợ hãi lùi lại hai bước, suýt chút nữa đập vào bàn.
“Ô, sợ ta làm à.”
Mai Ngọc Dương chế nhạo, nhìn nàng ta như người thiểu năng.
Nàng không muốn dây dưa thêm nữa, đỡ Trần phu nhân trở lại phòng, không quan tâm đến sắc mặt của những người ở sau lưng mình.
Cùng lúc đó, Dạ Lăng Chi Nguyệt và Sở băng ở Tứ vương phủ nhận thưởng.
Phần thưởng này chính là thứ mà Dạ Lăng Chi nguyệt giành được trong cuộc săn bắn mùa thu, công công đến bạn thưởng cười đến nịnh nọt: “Lão nô tới đây là để chúc mừng Thần vương điện hạ.
Càn Khôn Châu năm nay là cổng phẩm của nước Tây Loan, rất hiếm”
Dạ Lăng Chi Nguyệt cầm qua xem xét, không biết hắn nghĩ tới cái gì, có chút thất thần.
Sở băng không nhịn được mở miệng: “Thần thiếp chúc mừng vương gia".
Hắn cất viên trân châu đi, chỉ mỉm cười, không nói gì.
Nhìn thấy hành động