Sở Băng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn: “Thần thiếp lo lắng người đã trách Vương phi, cho nên mới tới đây nói cho người biết.
Đây là sơ suất của thiếp, không nhận ra Tuyết Nhi nghịch ngợm như vậy, không liên quan gì đến Vương phi".
Sau khi nàng ta nói xong được một lúc, Dạ Lăng Chi Nguyệt vẫn im lặng không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.
Không lâu sau, Mai Ngọc Dương ra khỏi phòng.
Mắt của Dạ Lăng Chi Nguyệt theo bản năng nhìn nàng nhưng Mai Ngọc Dương chỉ nhìn Lý Huyền: “Lấy một ít thuốc mỡ đến để lưu thông loại bỏ máu ứ đọng.
Tiểu Yến còn nôn ra vài ngụm máu, cần uống thuốc theo đơn, người viết thay ta một chút.”
Mai Ngọc Dương cử động cổ tay: “Vừa rồi tay của ta bị thương, không cầm bút".
Nàng hời hợt nói nhưng Dạ Lăng Chi Nguyệt nghe xong mà lòng như nổi một cơn bão dữ dội.
“Cái đánh vừa rồi, rất đau sao?”
Bất thình lình, Dạ Lăng Chi Nguyệt mở miệng nói, rơi vào vết thương được ống tay áo che kín của nàng.
Mai Ngọc Dương rũ mắt xuống, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Lăng Chi Nguyệt: “Xem thái độ này của Vương gia, đã tìm được Càn Khôn Châu mà huynh đã tặng cho Trắc phi rồi?”
“Ừ, là Tuyết Nhi chôn vùi trong đất, cho nên tìm lâu rồi cũng không tìm thấy.”
Giọng nói càng dần dần trầm xuống, cổ họng dường như mắc phải thứ gì đó cứng ngắc, gây ra đau đớn và khó chịu.
“Vương phi, ta, ta xin...."
“Đây không phải là lần đầu, đương nhiên ta biết rất rõ, đây cũng sẽ không bao giờ là lần cuối cùng.
Chỉ cần ta và Trắc phi có mâu thuẫn gì, cho dù là như thế nào, cuối cùng người hứng chịu lửa giận cũng chỉ có duy nhất một mình ta phải chịu mà thôi.”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người kể cả Sở Băng, Mai Ngọc Dương không hề tức giận.
Nàng trông bình tĩnh, lạnh lùng, không hề dao động.
Nhìn nàng như thế này, Dạ Lăng Chi Nguyệt cảm thấy tim mình như bị dao cắt, so với từng cơn đau trước đây còn đau hơn rất nhiều lần.
Một nỗi đau đớn và chua xót không thể nói thành lời bao trùm lấy hắn, lưng hắn run lên, tay chân luống cuống, suýt nữa bật khóc.
Trước mặt mọi người, hắn cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh và thể diện của mình, cố gắng không làm cho giọng nói của mình run lên: “Vương phi, chuyện này là trách nhiệm của ta.
Ta đã không tin nàng, còn trừng phạt nha hoàn của nàng.
Nếu nàng không vui, muốn đền bù cái gì, ta có thể đáp ứng được, đều sẽ cho nàng".
“Ta không muốn nhìn thấy Trắc phi của huynh nữa, chuyện này huynh đáp ứng được ta không?”
Nàng hỏi, Dạ Lăng Chi Nguyệt giẫy dua rồi lại im lặng.
“Nhìn đi, sẽ luôn là như thế này” Mai Ngọc Dương có vẻ rất mệt mỏi, trong lúc nói chuyện giọng nói không thể ngăn cản được sự kiệt sức: “Vương gia, nếu không thì chúng ta hoà ly đi, ta không làm Vương phi