Lãnh Tuyết dần dần sức khỏe hồi phục.
Mặc dù vậy tính tình không bình thường, rất dễ kích động.
Hắn chính vì vậy vẫn luôn không có can đảm để nói cho nàng.
Hằng ngày, mỗi khi tan triều vẫn đến bên nàng săn sóc, chu đáo.
Thời gian thấm thoát trôi được một tháng
Tanh nhi: Tiểu thư, có người ở trong Hoàng cung đến.
Ai vậy
Trúc cô cô xuất hiện: Tiểu thư Thiên Băng người quên nô tì rồi sao?
Làm sao ta có thể quên cô cô được.
Hoàng tổ mẫu có chuyện gì sao?
Haizzz cũng không có chuyện gì to tát lắm.
Hoàng Thái Hậu, người bảo rất nhớ người.
Từ hôm người hồi phủ Thái Hậu giận từ mặt Hoàng thượng.
Không ăn mặc dù có rất nhiều người khuyên.
Người lại dở tính trẻ con khi nào người xuất hiện mới chịu.
Hoàng tổ mẫu đúng là, toàn làm ta khó xử.
Cô cô đợi ta thay y phục một lát.
Nàng bước vào Hoàng cung.
Cánh cửa mở ra, vẫn không khí, con đường quen thuộc.
Nhưng lòng người, Hoàn cảnh đã khác xưa.
Nàng bước đi hướng tới Khôn Ninh Cung
Thái giám từ xa thấy nàng vội chạy vào bẩm báo Thái Hậu: Hoàng Thái Hậu, người còn có tâm trạng ăn hoa quả sao.
Thiên Băng tiểu thư sắp đến rồi
Hoàng Thái Hậu đang nằm trên chiếc ghế, lười biếng sưởi nắng: Cái gì, nó đến nhanh vậy sao.
Bà gấp gáp: Nhanh lên, mau lên cất hết những thứ này đi, đừng để lại sơ hở.
Nó mà thấy sẽ càm ràm ai gia mất
( Tác giả: Người mất ăn kiểu gì.
Đồ ăn bày ra cả đống trước mặt \=.\=)
Bọn nha hoàn và thái giám nhanh chóng thu dọn
Các ngươi mau dìu ai gia vào giường nằm.
Còn các ngươi mau đi nấu đồ ăn, tí mang vào cho ta.
Nên nhớ không ai được tiết lộ việc ai gia diễn kịch đấy- Bà chỉ đạo mọi người
Khi nàng đến tất cả mọi người hành lễ.
Trông vẻ mặt có vẻ rất lo lắng cho Hoàng tổ mẫu không giống với bày ra để lừa.
Thái Hậu nằm trên giường, giọng