Những cơn ác mộng đó rốt cuộc cũng buông tha nàng.
Băng ngồi trong góc u tối, ôm đầu gối, thút thít, Ta đã muốn quên tất cả những thứ đó, giấu nó sâu thẳm nhất trong tim.
Đã cố gắng quên hết tại sao vẫn còn nhớ lại.
Băng nhớ lại ngày muội muội mang mình đến đây.
Hóa ra Thu Nhi muốn bù đắp, mình đã hiểu tất cả những lời Ông và Thu Nhi nói.
Giờ nàng rất muốn gặp muội muội: Nàng gọi trong mơ hồ nhưng ko ai đáp trả.
Không có lẽ muội đi đầu thai rồi sao???
Rồi hai dáng người hiện ra ôm lấy nàng.
Là bố, mẹ ở hiện đại.
Nàng ôm trầm lấy họ.
Nàng rất mệt mỏi trong ác mộng này, nàng muốn thoát khỏi, thoát khỏi khổ đau.
Băng Nhi, bố mẹ luôn ở bên con, phấn chấn lên.
Đừng từ bỏ hi vọng.
Đừng để những cơn ác mộng đấy khiến con hoảng sợ mà hãy vượt qua.
Hai người xoa đầu rồi đặt nụ hôn lên trán Băng- Họ ôm lấy nàng nói trong buồn bã, lo lắng
Băng( Bố, mẹ nói hoàn toàn chính xác.
Nếu mình cứ chìm đắm trong đó sẽ càng lún sâu, cuối cùng không thoát ra được.
Khi nàng thấm thía câu nói đấy, cũng là lúc bố mẹ nàng biến mất.) Nàng bối rối, hoảng hốt gọi: Bố, mẹ đừng bỏ con.
Xung quanh toàn là bóng tối con sợ lắm.
Hắn- Đoan Minh Vương thấy nàng khua tay lung tung, mặt hoảng sợ.
Ôm lấy nàng, day day, vả nhẹ vào mặt: Thiên Băng, Thiên Băng, đó chỉ là mơ, là mơ mau tỉnh dậy.
Nàng đã ngủ suốt 1 tháng rồi.
Đã đến lúc tỉnh rồi.
Trong bóng tối nàng mơ hồ thấy có người, giật mình bừng tỉnh dậy, khóe mi vẫn rớm nước mắt: Bố, mẹ đừng rời xa connnnnnn.
Băng mở mắt thấy mình đang nằm trong vòng tay hắn.
Nàng giật mình, ong ong nhớ lại ác mộng vừa rồi lẫn buổi tối đêm ấy.
Băng sợ hãi, liệu kiếp này có lặp lại, hắn sẽ giam cầm mình tại chốn hư không, hiểm ác này.
Nàng mạnh tay ủn hắn ra, mặc cho người nàng có yếu ớt vừa mới khỏe lại.
Người Băng chao đảo sắp tưởng như sắp ngã nhưng cũng không muốn hắn giúp, bám vào tường nói:
Hoàng thượng, thân phận tiểu nữ thấp kém, không xứng để người quan tâm.
Đoan Minh Vương nghe vậy, lại càng muốn chạm đến nàng, nàng né người: Thiên Băng đừng trẻ con nữa.
Nàng vẫn chưa khỏi hẳn, nàng có biết suýt chút nữa mất mạng rồi không?
Mặt Băng lạnh tanh, âm thanh xa cách: Vậy, giờ tiểu nữ phải cảm ơn hay tạ ơn người đã cứu và cũng định giết mình.
Người mà sẵn sàng vì Lãnh Tuyết mà tặng tiểu nữ một trưởng.
Hoàng đế mất kiên nhẫn, miệng giật giật ( Lời nàng nói như ngàn con dao đâm vào người.
Hắn sợ rằng chỉ ở thêm một giây thôi, không biết sẽ còn gây ra chuyện tệ hại gì nữa ) Ngày mai trẫm sẽ đến thăm.
Có vẻ tâm tình nàng vẫn chưa ổn định lại.
Nàng hãy nghỉ ngơi đi.
Lãnh Tuyết bên ngoài nghe lỏm vui mừng: Không ngờ, nàng ta lại lạnh nhạt Minh Vương.
Băng ngồi trên giường hướng mắt lên,buồn bã.
Ông ngoại bước vào: Con tỉnh rồi sao.
Nàng tức giận: Ông đã biết tất cả, biết hết mọi chuyện.
Vậy mà lại