Cảnh Thịnh nắm tay Thiều Yên Nhiên cùng lên trên lầu hai, lầu hai có hai gian phòng chính, Cảnh Thịnh đương nhiên là cùng Thiều Yên Nhiên cùng một gian phòng.
Cảnh Thịnh nghĩ có nên hay không tìm cái khăn che mặt đem Thiều Yên Nhiên che lại, dọc theo đường đi cũng phải luôn lo lắng những ánh mắt tham lam đáng khinh kia, nghĩ nghĩ trong lòng có chút khó chịu, tự ăn dấm chua.
Nhìn Cảnh Thịnh bộ dạng như vậy Thiều Yên Nhiên trong lòng cảm thấy nhè nhẹ ngọt ngào, Cảnh Thịnh đối với nàng tốt nàng cũng không phải không biết, nhưng mỗi khi lúc này nàng vẫn sẽ biểu hiện rất lãnh đạm. Là Cảnh Thịnh chính mình nói, chớ đem hắn làm hoàng đế, hắn sẽ làm mình thích chính hắn.
Thiều Yên Nhiên nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ thích Cảnh Thịnh sao? Mặc kệ thế nào hắn cũng là phu quân của mình a.
Bất tri bất giác trong lòng Thiều Yên Nhiên tự mình cũng không rõ lắm đối với Cảnh Thịnh tình cảm, cũng không giống như lúc mới tiến cung không sao cả, mọi thứ đều nhìn lãnh đạm.
Sau khi Cảnh Thịnh ở trước mặt chúng đại thần cùng Tần Diệp mà hôn mình, trong lòng Thiều Yên Nhiên cũng đã nổi lên chút điểm gợn sóng.
Sau đó Cảnh Thịnh thật tình hứa hẹn đối với nàng có xúc động to lớn, Đế vương từ xưa đến nay chính là muốn được gì sẽ dựa vào quyền lực địa vị mình để có được, nữ nhân thì lại càng không cần nói đến.
Lúc trước Cảnh Thịnh không phải là dùng loại phương pháp này muốn Thiều Yên Nhiên tiến cung sao? Chỉ là hiện tại Thiều Yên Nhiên vẫn không hiểu Cảnh Thịnh tại sao không cưới nàng không thể.
"Yên Nhiên, Yên Nhiên." Cảnh Thịnh tiếng gọi cắt ngang Thiều Yên Nhiên suy nghĩ.
Cảnh Thịnh đem cửa sổ trong phòng mở ra, không ngờ ngoài cửa sổ đúng là một mảnh xanh tươi. Thanh Bình trấn dựa vào nó mà xây dựng, khách điếm này cũng là xây ở dưới chân núi, gian phòng này đối diện núi xanh, hoàn cảnh tương đối không tệ.
Dưới chân núi không khí thật tươi mát, làm cho tâm tình cũng tốt lên không ít.
"Yên Nhiên nơi này đáng vui thích không?" Thanh Bình trấn tuy nhỏ nhưng lại rất an nhàn, đây là cùng hoàng thành không thể so sánh.
"Ân" Thiều Yên Nhiên cười gật đầu, im lặng cuộc sống là Thiều Yên Nhiên muốn hướng tới nhất.
Thiều Yên Nhiên vui vẻ, Cảnh Thịnh đương nhiên cũng sẽ vui vẻ, khi nãy chống đối cảm xúc trở thành hư không.
Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đem bữa tối bưng đi lên.
"Công tử, Thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Là đồ ăn bình thường, ở Thanh Bình trấn nơi nhỏ bé như vậy đương nhiên không có sơn trân hải vị, nhưng mà đối với ăn quen sơn trân hải vị Cảnh Thịnh mà nói, thay đổi chút khẩu vị cũng là không tệ a.
"Yên Nhiên nếm thử chút, ăn ngon cực kỳ." Cảnh Thịnh gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Thiều Yên Nhiên.
Thiều Yên Nhiên cười cắn một ngụm nho nhỏ.
"Thế nào?"
"Không tệ."
Cảnh Thịnh cười cười tiếp tục vùi đầu ăn cơm, còn không quên gắp rau cho Thiều Yên Nhiên, đây là biểu hiện quyết tâm phải làm một phu quân tốt a.
"Chúng ta không có chuyện gì phải nên đi Giang Nam chứ?" Thiều Yên Nhiên nhớ Cảnh Thịnh lần này đi tuần cũng không phải là vì buồn chán mà vui đùa, nhưng mấy ngày nay thấy hắn ý cũng không muốn lập tức đi Giang Nam xem xét tình hình tai nạn, ngược lại là đùa không ngừng nghỉ.
Tuy Thiều Yên Nhiên sớm đã biết động cơ Cảnh Thịnh ra cung, nhưng dân chúng chết sống không thể không cứu, như vậy mới là một hoàng đế tốt không phải sao?
"Ách, đi Giang Nam cũng không vội, Chúng ta nên đi Hoài Nam lại xuống đến Giang Nam như vậy không phải rất tốt sao?" Cũng còn chưa chơi đủ đâu đã muốn làm chính sự, Cảnh Thịnh có chút ý không vui.
"Nhưng chuyện này nạn dân lại không thể đợi, Thịnh cũng biết chúng ta chậm trễ một ngày bên kia sẽ có bao nhiêu sinh mệnh ra đi, họ đều của ngươi con dân ngươi một chút cũng không lo lắng sao?"
"Yên Nhiên ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không bỏ bọn họ không để ý tới. Ta đã phái người đi Giang Nam, hiện tại không phải đang đợi tin tức sao?"
Thiều Yên Nhiên không nói gì, Cảnh Thịnh làm việc luôn không giống với bình thường, có lẽ làm như vậy sẽ có của hắn đạo lý.
"Yên Nhiên, ngươi muốn nghỉ ngơi không?"
"Mới ăn xong bữa tối đâu có nhanh như vậy liền nghỉ ngơi, hay là Thịnh mệt mỏi."
"Ta mới không cảm thấy mệt, một khi đã như vậy không bằng chúng ta đến chơi cờ đi, ngày ấy ta bại bởi Yên Nhiên hôm nay ta phải trước rửa nhục a."
Thiều Yên Nhiên cười cười, Cảnh Thịnh đánh cờ kỹ càng nếu không phải hắn thường xuyên mở ra đường trốn mình thật đúng là không phải đối thủ của hắn, Cảnh Thịnh rốt cuộc còn có cái gì mà mình không biết đây.
Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử vì hai người trải bàn cờ ra, hai người bắt đầu chơi cờ.
Lần này chơi cờ Cảnh Thịnh vẫn trước sau như một mở ra đường trốn, còn thường xuyên nhìn chằm chằm dung nhan Thiều Yên Nhiên ngẩn người ngây ngô cười, Thiều Yên Nhiên bộ dáng chăm chú làm Cảnh Thịnh lại cảm thấy cảm xúc mênh mông.
Tại đang xem cờ không nói Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử đối với hoàng đế phạm bộ dáng mê gái đã thấy nhưng không thể trách, Hoàng Thượng ngài làm như vậy rất hạ thấp giá trị ngài có biết hay không a?
Ai..., hai người trong lòng yên lặng thở dài.
"A, Yên Nhiên tài nghệ đánh cờ ta rõ ràng là không bằng a" Sắc đẹp trước mắt Cảnh Thịnh có thể thắng Thiều Yên Nhiên mới là có quỷ.
"Thịnh, ngươi có biết chơi cờ gặp phải chuyện gì là mất hứng nhất không?"
"Hửm? Mất hứng sao?" Cảnh Thịnh không biết Thiều Yên Nhiên tại sao lại nói như vậy, nhướng mày hỏi.
"Không chuyên tâm!"
Cảnh Thịnh mặt liền đỏ hơn phân nửa
"Yên Nhiên, ta.........." Là ngươi bộ dạng thanh tú không thể trách ta không chuyên tâm a.
"Được rồi, hiện giờ cờ cũng đánh xong, canh giờ cũng không còn sớm ngày mai chúng ta còn phải xuất phát không phải sao?"
"Ân, vậy hiện tại chúng ta liền đi nghỉ ngơi đi."
"Tiểu Lí Tử đi thu thập chỉnh đốn chuẩn bị một chút" Cảnh Thịnh ngữ khí không được tốt phân phó Tiểu Lí Tử vẫn còn cười trộm đứng một bên.
"Vâng"
Hai người tắm sơ qua đã lên trên giường nghỉ ngơi. Phúc Lai khách sạn là một tiểu khách điếm mặc dù này là phòng chính nhưng giường ngủ cũng không phải rất thoải mái, điều này làm quen sống an nhàn sung sướng Cảnh Thịnh ngủ có chút khó chịu.
"Yên Nhiên" tính thử kêu một tiếng.
"Sao?"
"Ngươi không biết là gối đầu này rất cứng sao?" Tiểu hoàng đế bất mãn nói.
"Vâng có một chút." Thiều Yên Nhiên cũng là thân thể được nuông chiều từ bé, có điều phản ứng của nàng cũng không có lớn như Cảnh Thịnh vậy.
"Vậy ngươi gối lên ta ngủ đi." Cảnh Thịnh rất có tinh thần hy sinh a, gối đầu khó chịu ngủ chắc chắn khó chịu, như vậy ngày hôm sau khi thức dậy sẽ không có tinh thần.
"Hửm?" Thiều Yên Nhiên không rõ.
Lúc này một bàn tay trực tiếp xuyên qua dưới cổ nàng, một tay khác nhẹ nâng đầu của nàng lên, làm nàng gối lên trên cánh tay mình.
"Như vậy có thể hay không tốt hơn một chút?" giọng nói Cảnh Thịnh từ phía trên truyền đến, Thiều Yên Nhiên lăng lăng nhìn, nếu không phải trong phòng tắt đèn nhất định là sẽ bị hắn nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của mình.
"Không cần, như vậy ngươi sẽ rất khó chịu."
"Không sao." Cảnh Thịnh cố ý muốn làm như vậy, Thiều Yên Nhiên cũng không cự tuyệt ý tốt của nàng nữa.
Tuy hai người cũng không phải là lần đầu tiên đồng giường cộng gối nhưng dựa vào gần như vậy lại là lần đầu tiên, Cảnh Thịnh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Thiều Yên Nhiên.
Cùng cái kia