Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đã ở Ngưng Hòa cung để hầu hạ hoàng đế thượng triều. Cũng không biết tối hôm qua Hoàng Thượng cùng hoàng hậu thế nào, tuy nói là nô tài nhưng chuyện của chủ nhân vẫn rất bà tám.
Cảnh Thịnh mặc dù lười nhưng chuyện vào triều cũng không chậm trễ, nhưng hôm nay lại khác.
Chờ nàng hơi mở mắt ra chỉ cảm thấy nơi này có chút xa lạ, phải, tối hôm qua là trụ ở hoàng hậu nơi này.
"Hoàng Thượng đã dậy rồi." Một giọng nói nhu hòa cắt ngang hoàng đế suy nghĩ.
Thiều Yên Nhiên sớm đã nghe Trương công công căn dặn qua, hoàng đế mỗi ngày ở giờ dần sẽ phải dậy chuẩn bị vào triều.
Cảnh Thịnh mơ mơ màng màng đứng dậy, chỉ thấy Thiều Yên Nhiên sớm đã đã đổi tốt cung phục chờ nàng rời giường.
"Ngươi sao sớm như vậy thì dậy rồi?" Hoàng hậu lại không vào triều, thức sớm như vậy làm gì?
"Thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng thức dậy." Đây là làm vợ phải làm làm.
"Nga. Có Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt bọn họ là được." Hà tất phải phiền toái như vậy, điều này làm Cảnh Thịnh cảm thấy đặc biệt phiền.
"Không ngại." Thiều Yên Nhiên chỉ thản nhiên cười, gọi cung nữ thái giám chờ ngoài điện, tự mình giúp Cảnh Thịnh thay đổi xiêm y.
"A" hoàng đế đánh một cái ngáp to.
Ở tại các cung nhân giúp đỡ long bào nhanh chóng mặc hảo, Tiểu hoàng đế vỗ vỗ mặt muốn làm cho thanh tỉnh.
"Đã tốt lắm, canh giờ vẫn còn sớm ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi, trẫm đi vào triều." Tựa như tối hôm qua hờn dỗi sớm đã quăng ra sau đầu.
"Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng."
Khiến Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt hai người cho nhau một cái ánh mắt, xem ra giữa Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương ở chung không tệ a? Nhìn hôm qua Hoàng Thượng các dạng sống chết không muốn đến Ngưng Hòa cung, hôm nay...
Hai người trong lòng âm thầm cười.
Cảnh Thịnh đương nhiên sẽ không biết hai người họ suy nghĩ cái gì, đi vào triều.
Cũng không biết tại sao, Cảnh Thịnh thấy có chút mệt mỏi. Có thể nào đổi một nơi ngủ thì sinh ra ngủ không an.
Lâm triều hoàng đế không biết đánh bao nhiêu cái ngáp, so với bình thường là có một không hai. Các đại thần không khỏi buồn bực, Hoàng Thượng tối hôm qua là đi ăn trộm sao, sao thành ra như vậy.
Sau khi hạ triều một vài đại thần nhiều chuyện đối với việc này cũng bàn tán không ngớt.
"Nghe nói tối hôm qua hoàng thượng là ngủ ở chỗ Hoàng hậu nương nương." Một đại thần không biết từ đâu nghe được tin tức, thần bí nói.
Trong hoàng cung này thật đúng là giấu không được chuyện gì.
"Chẳng trách." Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đối với bộ dáng hoàng đế ngủ gà ngủ gật xem như hiểu rõ.
"Hoàng Thượng đồ ăn sáng đi nơi đâu dùng?" Tiểu Lí Tử hỏi.
"Ngươi bị ngốc sao? Trước kia ở đâu ăn hiện tại sẽ ở đâu ăn, việc này còn phải hỏi trẫm." Tiểu hoàng đế cảm thấy người bên cạnh mình toàn ngốc, có thể lây mình cũng ngốc theo.
"Nhưng, ngài tối hôm qua trụ ở Ngưng Hòa cung, theo lý thuyết đồ ăn sáng này phải cùng Hoàng hậu nương nương cùng nhau dùng."
"Gì? Còn có chuyện như vậy sao?" Hoàng đế không hiểu hỏi.
"Vâng"
"Hửm? Vậy đi Ngưng Hòa cung đi, ngươi biết còn cố ý muốn hỏi trẫm." Hôm nay hoàng đế đối với Tiểu Lí Tử rất không vừa mắt.
"A, vâng" Tiểu Lí Tử mạng thật khổ a.
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị, Thiều Yên Nhiên đang chờ hoàng đế hạ triều hai người cùng nhau dùng. Lúc nãy còn có cung nhân đến cho biết hoàng đế đã hạ triều, đang hướng Ngưng Hòa cung đi đến.
Chỉ chốc lát sau Cảnh Thịnh đi đến.
Một bàn đồ ăn, Cảnh Thịnh nhìn những thứ đó phong phú mỹ thực nhướng mày. Lại là như vậy lãng phí, trẫm đã nói bao nhiêu lần, ngự trù phòng này dùng chi phí chung cũng không biết tiết kiệm.
"Hoàng Thượng sao thế?"
"Không có việc gì, ái phi chúng ta cùng nhau dùng bữa đi" Cảnh Thịnh khôi phục khuôn mặt tươi cười.
Rõ ràng là trở mặt cực nhanh a.
"Phải, ái phi sau khi dùng bữa xong có việc gì hay không?"
"Cũng không có chuyện khác."
"Kia ngày thường ái phi đều qua như thế nào?"
Cảnh Thịnh là một người nhàn rỗi sẽ không chịu nổi, nếu cả ngày không vui chơi nhất định là phải đem nàng nghẹn phát điên. Nàng tò mò người nữ tử như Thiều Yên Nhiên như vậy sẽ có trò gì thú vị qua những thời gian nhàm chán.
"Đơn giản chính là đánh đàn đọc sách, thần thiếp cũng không ham thích cái khác."
"Hả? Đánh đàn đọc sách, ái phi trái lại hảo tính tình. Không bằng ngươi cũng đàn cho trẫm nghe thế nào, trẫm cũng thật hiếu kì, ái phi cầm nghệ nhất định là độc nhất vô nhị a."
"Thần thiếp cũng chỉ là tài mọn thôi, độc nhất vô nhị này nói đến thần thiếp thật không đảm đương nổi."
"Mặc kệ thế nào, đàn cho trẫm nghe một chút đi."
Hoàng đế yêu cầu Thiều Yên Nhiên không dám từ chối:
"Chỉ cần Hoàng Thượng không chê cười là được."
Hai người dùng đồ ăn sáng nghỉ ngơi trong chốc lát, Cảnh Thịnh liền quấn lấy Thiều Yên Nhiên bảo đánh đàn cho nàng nghe.
Đem cầm ra, Thiều Yên Nhiên thử thử âm điệu. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong liền bắt đầu một khúc.
Tiểu hoàng đế đối với âm luật cũng không yêu thích, nàng nằm nghiêng ở trên giường nhắm hai mắt nghe Thiều Yên Nhiên đánh đàn. Tuy không hiểu âm luật nhưng nàng cũng có thể nghe ra khúc đau thương cùng bi thương.
Hảo hảo ngày vì sao phải đàn như vậy ưu thương khúc nhạc, Tiểu hoàng đế tránh mắt nhìn Thiều Yên Nhiên bộ dạng chăm chú.
Trên mặt Thiều Yên Nhiên lại là một mặt bình thản, đàn khúc nhạc ưu thương như vậy lại chưa từng động dung, trong lòng của nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ nàng trời sinh chính là nữ tử dửng dưng như vậy.
Một khúc hoàn tất, Thiều Yên Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, vừa vặn hoàng đế cũng đang nhìn nàng.
"Nhạc khúc này tên gì?" Hoàng đế mở miệng hỏi.
"Nhạc khúc tên là táng tuyết" Thiều Yên Nhiên trả lời.
"Táng tuyết sao? Có câu chuyện sao?" Tiểu hoàng đế biết phàm là mỗi bài thơ cùng mỗi bức họa bên trong đều có một câu chuyện thuộc về nó, như vậy nhạc khúc táng tuyết này cũng là.
Thiều Yên Nhiên mới đầu là kinh ngạc, Cảnh Thịnh lại có thể nghe ra cảnh ý của nhạc khúc này, lúc trước nàng cũng từng đàn cho Tần Diệp nghe, đáng tiếc Tần Diệp cũng không hiểu được thâm ý của nhạc khúc này.
"Có"
"Có thể cùng trẫm nói nói không?" Tiểu hoàng đế đi đến bên cạnh Thiều Yên Nhiên, dắt tay nàng đi vào tháp chuẩn bị nghe câu chuyện.
Thiều Yên Nhiên rất không quen cùng Cảnh Thịnh thân mật tiếp xúc như vậy nhưng cũng không vẫy ra, chỉ đem lực chú ý cũng quăng vào trong câu chuyện kia.
Một đoạn tình yêu động lòng người câu chuyện.