"Hạ Nhi, dậy nào chúng ta về thôi" anh quay sang thấy cô vẫn còn ngủ liền lay cô dậy.
"Ưm! về đâu?" Giai Hạ vẫn chưa tỉnh ngủ, cô dụi mắt nói.
"Về nhà" Vương Lệ Thành đưa tay véo má của cô cưng chiều.
"Em muốn về nhà anh" Giai Hạ đưa tay ôm lấy cổ anh.
"Được được về nhà anh" Vương Lệ Thành cười khổ.
Nghe câu đó Giai Hạ liền mở mắt ra bám lên người anh, Vương Lệ Thành cứ thế mà bế cô ra xe, mọi người ở công ty chứng kiến điều này cũng quá quen mắt rồi.
Ngày nào họ cũng vậy, sáng sớm cũng phát cẩu lương chiều về cũng vậy, phải nói ai cũng ngưỡng mộ Giai Hạ vì cô là người đầu tiên duy nhất được Vương Lệ Thành cưng chiều đến như vậy.
Vương Lệ Thành lái xe đưa cô về nhà, anh ít đưa cô về nhà mình vì mỗi khi ở cạnh cô anh lại không kiềm chế được nhưng nếu vậy sẽ làm cho Vương Lệ Thành kia xuất hiện, anh đã khống chế anh ta được một thời gian rồi không thể để anh ta quay lại nữa.
"Thành Thành" Giai Hạ vừa mới tắm xong cô chạy ra ôm lấy anh, không biết hạnh phúc được bao lâu nhưng hiện tại cô cứ tận dụng những thời gian này để bên anh.
"Hạ Nhi, em đừng có khiêu khích anh nữa anh mệt lắm rồi" Vương Lệ Thành ôm đầu.
"Thành Thành, làm sao để anh trở lại như trước kia đây? Hay là chúng ta tìm cách trở lại thế giới truyện tranh đi!!" Giai Hạ muốn buông bỏ tất cả để cùng anh về nơi đó cùng chung sống hạnh phúc.
"Em không muốn sống với anh ở thế giới này sao?"
"Nhưng nghĩ tới cảnh mỗi lần em và anh thân mật anh ta sẽ xuất hiện và tìm cách giết em"
"Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra" Vương Lệ Thành nhìn cô, đưa tay nâng cằm cô lên cúi xuống hôn, anh lại không thể kiềm chế được mà đưa tay kéo áo cô xuống, anh hôn xuống cổ rồi xuống ngực cô.
"Thành Thành" Giai Hạ khẽ kêu lên, điều thân mật sau này là điều không thể tránh khỏi, nhưng sẽ khó khăn