Nhật Liên đi sang phòng của Vương Lệ Thành, khẽ gõ cửa, cô đứng ở ngoài bắt đầu chỉnh sửa tóc tai, Vương Lệ Thành mở cửa ra nhìn thấy cô anh liền quay mặt đi chỗ khác.
"Lệ Thành, anh thấy em thế nào?" Nhật Liên nháy mắt với anh.
"À! đẹp, anh phải ra ngoài có chút chuyện có lẽ không về được em ở nhà một mình nhé"
Vương Lệ Thành khoác áo khoác lên người chuẩn bị ra ngoài, Nhật Liên nắm tay chặc lại, anh muốn trốn tránh cô sao? Nhật Liên bước đến nắm lấy tay anh đẩy anh xuống giường.
"Nhật Liên em làm gì vậy? Bỏ anh ra đi, anh phải đi gấp" Vương Lệ Thành liền đẩy cô ra.
"Anh không thấy em quyến rũ sao? Anh không muốn sao?" Nhật Liên kéo dây áo xuống.
Vương Lệ Thành đứng dậy lấy cái chăn sau đó quấn cô lại rồi nhanh chóng rời đi, Nhật Liên vùng ra khỏi cái chăn tức giận quăng gối tứ tung cả lên.
"Anh được lắm, Vương Lệ Thành!!" Nhật Liên quát lớn.
Vương Lệ Thành chạy ra đến xe thở phào nhẹ nhõm, hôm nay chắc phải ra ngoài ở rồi, cũng may anh lường trước mọi chuyện, anh nghĩ Nhật Liên sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
"Hạ Nhi, hôm nay! cho anh tá túc một đêm được không?" Vương Lệ Thành gọi cho cô.
"Hả?? Qua nhà em? Sao không ở nhà mà qua nhà em?"
"Nhà anh có gián lớn lắm, em cho anh ngủ nhờ đi mà!!" Vương Lệ Thành khóc trong lòng, mong cô đồng ý.
"Hazz được rồi anh qua đi!!"
Vương Lệ Thành hí hửng lái xe đến nhà Giai Hạ, Nhật Liên nhìn xuống thấy anh rời đi cô lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó, tay cô nắm chặc ga giường.
"Anh ấy vừa ra khỏi nhà, tìm hiểu xem anh ấy đi đâu giúp tôi!!"
Vương Lệ Thành đến nơi, Giai Hạ lén mở cửa cho anh, Phương Phương đã ngủ Giai Hạ không dám đánh thức cô, rón rén ra mở của anh vào nhà.
"Anh nhỏ tiếng thôi, Phương Phương dậy là anh không yên với cô ấy đâu"
"Anh nhớ em quá đi, hôm nay anh phải trải qua nhiều thứ đáng sợ quá em phải an ủi anh đấy" Vương Lệ Thành cúi đầu ôm lấy cô.
"Đi ngủ thôi, tối rồi" Giai Hạ đi vào phòng trước.
Vương Lệ Thành