"Anh nên quay về bên bạn gái của mình đi, dù sao anh cũng không phải anh ấy, người tôi cần...!là anh ấy" Giai Hạ nói rồi đứng dậy rời đi.
"Hạ Hạ, lúc đầu tôi có ý định giết cô là tôi sai!! Tôi có bạn gái mà vẫn yêu cô cũng là tôi sai!! Tôi là kẻ lăng nhăn tất cả tôi đều sai, nhưng...!tôi nghĩ tôi trái tim tôi không hề sai, tôi yêu cô"
Vương Lệ Thành hô lớn, bước chân của Giai Hạ cũng chậm lại, có lẽ ngay từ đầu cô nên nhận ra sớm hơn rằng anh không phải Vương Lệ Thành người mà cô yêu, cô không tiếp xúc thân mật với anh thì có thể lúc này cô đã chết lâu rồi.
"Là tôi cũng sai, vì từng xem anh là người tôi yêu, nhưng anh không phải anh ấy, người tôi yêu duy nhất chỉ có anh ấy, anh cũng nên quay về và yêu cô ấy, cô ấy có lẽ đang đợi anh đấy" Giai Hạ quay lại nói.
"Tôi biết nhưng tôi chỉ muốn nói với cô là tôi yêu cô thôi, tôi cũng biết kết quả sẽ không đến đâu"
"Là bạn được không?" Giai Hạ quay lại đi đến chỗ anh, đưa tay kéo anh đứng dậy.
"Được, rất hân hạnh"
Vương Lệ Thành đưa cô về nhà, cả hai bị ướt nên về có vẻ như đều bị cảm lạnh, Giai Hạ bước vào nhà thấy Phương Phương vẫn còn đợi cô về không muốn cô lo nên Giai Hạ rón rén đi vào phòng thay đồ.
"Phương Phương" thay đồ xong làm như không có chuyện gì xảy ra đi đến vỗ vai Phương Phương.
"Dậy!! Đi về phòng ngủ đi"
"Hả? Về lúc nào vậy, sao không gọi tớ sớm" Phương Phương dụi mắt.
"Thấy cậu ngủ ngon quá, thôi tối rồi vô phòng ngủ đi"
Giai Hạ cũng trở về phòng, hôm nay cô không ngủ được, nhớ lại lời nói lúc nãy của Vương Lệ Thành nhìn anh rất nghiêm túc, nếu anh ta xem cô là bạn vậy là sẽ không có chuyện giết cô nữa Vương Lệ Thành sẽ không phải lo lắng chuyện tên đó làm hại cô nữa.
"Cô ngủ chưa?" Tin nhắn chợt hiện lên.
"Chưa, mà anh là Thành