Ai Sợ Ai

"Anh nhẹ một chút!"


trước sau

Ân Dao nói xong lời này ngoan ngoãn vùi vào lòng Tiêu Việt, lồng ngực trần trụi của anh dán chặt cô. Dường như bởi vì cô nói "cả đời" nên anh thoáng ngơ ngẩn nhìn gương mặt cô. Mặt Ân Dao đỏ ửng như thể bị ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể hơ nóng. Đôi mắt long lanh nhìn anh: "Em nhận thua rồi, anh còn muốn bắt nạt em hả?" Giọng cô vừa mềm vừa thấp, khóe miệng cong lên tươi tắn.

Cô rất hiếm khi tỏ ra yếu đuối nhận thua thế này, Tiêu Việt chăm chú ngắm cô, ngón tay gạt tóc rơi trên mặt cô: "Anh có bắt nạt em đâu"

"Anh còn không chịu thừa nhận? Vừa nãy suýt chút nữa anh làm em chết ngộp”. Ân Dao đẩy anh một cái, tay bị nắm lấy.

Tiêu Việt nhẹ nhàng véo ngón tay, bờ môi nhẹ nhàng chạm cằm cô. Một tay khác thò vào trong áo cô, cởi móc khóa áo con. Anh có chút nôn nóng nên một hồi sau vẫn chưa thể mở được.

Ân Dao cười, môi dán vào tai anh thì thầm an ủi: "Đừng căng thẳng"

Dường như anh không bằng lòng thừa nhận mình khẩn trương nên khi cô vừa nói dứt lời, anh liền cắn môi cô, nhưng tay kia vẫn không ngừng động tác. Mần mò một hồi, cuối cùng cũng gỡ được cái móc cài đáng ghét.

Ân Dao từ từ nhắm hai mắt, thân thể hoàn toàn thả lỏng phối hợp với anh, để anh mặc sức thăm dò. Cô cảm thấy, lúc đối diện với anh hình như mình càn rỡ quá mức, nhưng mà chẳng thể ngừng lại.

Thân thể cả hai nhanh chóng đổ mồ hôi, giữa không gian yên tĩnh vang lên tiếng hít thở dồn dập xen lẫn trong đó là giọng anh. Vào khoảnh khắc đầu óc chìm vào mụ mị, Ân Dao cảm giác động tác của Tiêu Việt bỗng nhiên dừng lại, cô mở to mắt. Trán anh đẫm mồ hôi, khuôn mặt và đôi mắt đều đỏ lên. Anh bình tĩnh nhìn cô chốc lát rồi rời khỏi người cô, anh bước ra ngoài và nhanh chóng trở lại, tay cầm theo một món đồ, vừa đi vừa bóc ra.

Ân Dao dịu dàng nhìn qua, chờ anh tới, cô đưa tay giành thứ đó, khản tiếng mà nói: "Em giúp anh."

...

Đêm đó, cả hai đều mê muội lạc vào cuộc yêu.

Thật lâu sau khi kết thúc, Ân Dao vẫn cảm giác rất mệt mỏi, cô nằm im, vùi mặt trong chăn. Tiêu Việt lau sạch cơ thể giúp cô, anh hỏi: "Mệt lắm sao?" Giọng hơi khàn.

Ân Dao gật gật đầu, thò đầu ra từ trong chăn nhìn anh, vẻ mặt phờ phạc nói: "Em mệt muốn chết rồi, anh thì sao?"

"...Vẫn ổn." Thanh âm hắn cực thấp.

Ân Dao khẽ hừ một tiếng: "Anh giỏi ghê cơ!" Cô nhìn chằm chằm gương mặt anh nửa ngày, rồi nhoẻn miệng cười, đưa tay mình cho anh, Tiêu Việt nắm lấy ngón tay nhỏ bé của cô, véo nhẹ: "Tay em nhỏ quá."

"Đúng rồi đó" Cô nhìn anh rồi nói một câu lạ lùng: "Vậy không đủ nắm tay anh rồi".

Ánh mắt của cô cho thấy ý câu này chắc chắn không phải trên mặt chữ.

Tiêu Việt và cô đối mặt mấy giây, nhiệt độ bàn tay lên cao, môi anh mím chặt, quay mặt đi.

Ân Dao cười vô tội: "Sao anh không nhìn em? Em không có ý khác mà."

Tiêu Việt chẳng để ý tới cô.

"Được rồi. Em sai rồi, thầy Tiêu." Ân Dao đành phải cầu hòa.

Tiêu Việt nghiêng mặt qua nhìn cô, hơi nhướng mày, nói lạnh nhạt: "Không phải em mệt lắm sao? Nói linh tinh thì có gì tốt chứ."

Câu này anh nói có ý gì, đương nhiên Ân Dao nghe hiểu. Anh đang cảnh cáo cô.

Ân Dao mắc cười lắm, nhưng lúc này cô nhịn được, chỉ gục gặc cái đầu: "Em hiểu rồi."

Tiêu Việt vẫn cầm tay cô.

Bỗng nhiên Ân Dao lại hào hứng hỏi: "Anh từng nắm tay cô gái khác thế này sao?"

Tiêu Việt im lặng một lúc mới đáp: "Lúc quay phim đã từng nắm".

Thấy Ân Dao im re, anh lại nói thêm: "Không nhiều đâu, chỉ có mấy lần thôi."

Ân Dao: "Chuyện này đâu có liên quan tới số lần".

Tiêu Việt liền cau mày, im lặng nhìn cô.

Ân Dao giơ tay nhéo khuôn mặt nghiêm túc của anh chàng, cô cười nói: "Em đùa chút thôi, anh nghiêm túc quá vậy?"

Thật ra cô véo rất nhẹ, Tiêu Việt không tránh, đợi cô véo xong mới nói: "Nhìn em không giống nói đùa."

Ân Dao đáp: "Đúng rồi, tất nhiên không hoàn toàn là nói đùa, anh và diễn viên nữ có tiếp xúc thân mật, đương nhiên em sẽ ghen. Cho nên sau này nếu có cảnh quay thế này, trước khi quay anh phải báo trước đó, được không? Để em chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Câu này cô chỉ thuận mồm nói thôi chứ nào có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ như vậy. Nhưng chẳng ngờ Tiêu Việt gật đầu rất trịnh trọng.

"Được" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đang nói lời cam kết.

Ân Dao lại buồn cười, nhưng trong lòng nóng lên một chút. Dường như anh là một người rất đơn thuần, mặc dù đôi khi tỏ ra hơi kiêu ngạo, khó gần.

Cô không trêu anh nữa mà nghiêm túc hỏi: "Chừng nào anh phải vào tổ?"

"Thứ bảy tuần này."

"Vậy em không về kịp rồi." Ân Dao nói anh biết: "Tối mai em bay sang Thái Lan, sớm nhất cũng phải cuối tuần mới về được, xem ra lâu lắm không gặp được anh."

Tiêu Việt sửng sốt một chút, dường như không ngờ đến. Dù sao vừa nãy hai người còn thân mật dây dưa, bỗng nhiên bây giờ phải đối diện với vấn đề xa cách.

Ân Dao thu trọn sự thay đổi dù nhỏ bé nhất trên gương mặt anh vào đáy mắt, cũng cảm thấy có chút mất mát như anh. Cô ôm anh, dịu dàng an ủi: "Chờ em về, nếu như rảnh em sẽ đến thăm đoàn phim của anh có được không?"

Tiêu Việt gật đầu, nói: "Tối mai em đi lúc mấy giờ? Anh tiễn em."

"Không cần tiễn, ngày mai làm xong việc, chập tối em đi ngay, đi cùng một thợ trang điểm, có xe trong studio đưa ra sân bay."

"Vậy là mai anh cũng không gặp được em?" Giọng anh có vẻ rầu rĩ.

Ân Dao đáp ừ, cố tỏ vẻ thoải mái trêu anh: "Bởi vậy đêm nay anh ráng trân trọng đi, nếu không thì chẳng còn cơ hội đâu. Chưa biết đêm mai em ôm anh chàng Thái Lan đẹp trai nào nữa."

Tiêu Việt không trả lời, làm thinh một lát, anh nghiêng người qua đè lên cơ thể cô.

"Anh nhẹ một chút." Giọng anh trầm trầm.

...

Sáng hôm sau có việc sớm nên lúc Ân Dao rời giường mới năm giờ rưỡi, Tiêu Việt còn đang ngủ. Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc Ân Dao dọn đồ xong định ra khỏi phòng thì tự dưng anh choàng tỉnh, giật mình ngồi dậy.

Ân Dao cầm đồ đi ra cửa chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn sau lưng.

"Em phải đi sao?"

Cô quay đầu lại nhìn thấy anh chân trần đứng trong phòng ngủ, tóc tai rối bời, vì ngủ không đủ giấc nên cặp mắt hơi sưng.

Trong lòng Ân Dao khẽ xao động, cô nhìn anh mấy giây rồi mỉm cười: "Ừm, phải đi rồi, anh ngủ một giấc thật ngon
rồi hẳn về nhà."

Hai người quen nhau đã lâu, thường xuyên trải qua xa cách và gặp lại, nhưng lạ lắm thay, cảm giác lần này chẳng giống bất kì lần nào trước đó.

Ân Dao không muốn bày ra cảnh tiễn biệt gì đó nên không đợi anh đáp cô đã phóng khoáng phất tay mở cửa rời đi.

Ân Dao đến studio, ăn sáng rồi bắt đầu một ngày chụp hình. Đây là lần đầu cô chụp cho Lăng Phàm, dù sao cũng là diễn viên phái thực lực kinh nghiệm dày dặn nên không cần chỉ dẫn nhiều, anh ta cũng biểu hiện rất tốt, bởi vậy quá trình chụp tương đối thuận lợi.

Chỉ là chụp xong thì có xảy ra một chuyện nho nhỏ.

Lăng Phàm chủ động bảo rằng muốn nói chuyện riêng với cô khiến một đống nhân viên được dịp nhòm ngó. Ân Dao không tiện từ chối nên đi cùng anh ta quán cà phê trên lầu.

Không ngoài dự đoán của Ân Dao, quả nhiên anh ta nhắc đến Hoàng Uyển Thịnh.

Ân Dao nghe xong, đại khái đã hiểu ý anh ta: "Ý của anh là muốn tái hợp?"

Lăng Phàm thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế."

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Ân Dao nói thật cho anh ta biết: "Nhưng tôi thấy Uyển Uyển hẳn là cũng không có ý này."

"Tôi biết, cô ấy vẫn còn bị những tin tức mà nhà báo viết linh tinh làm ảnh hưởng" Lăng Phàm nói: "Dạo gần đây tôi thật sự không liên lạc được với cô ấy nên mới muốn hỏi cô, tình hình cô ấy dạo này sao rồi?"

"Tôi cũng không rõ lắm, chắc là tạm thời nghỉ ngơi, lần trước nghe cô ấy nói, tháng này phải vào tổ quay phim mới." Ân Dao nói: "Anh bảo cô ấy bị mấy tin lá cải tác động, ý là những tin đó không phải sự thật sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Lăng Phàm cười bất đắc dĩ: "Cô không phải người trong giới nên không rõ cũng rất bình thường. Trong nghề của chúng tôi, chuyện gây scandal là mánh khóe marketing rất phổ biến, cũng không phải là sự thật."

Ân Dao: "Cho nên, chuyện này anh hoàn toàn không thể tránh khỏi?"

"Đôi khi có rất nhiều chuyện khó mà tự quyết định được, những loại áp lực đó người bên ngoài không thể thấy rõ." Lăng Phàm thở dài: "Nếu cô có bạn trai làm nghề như chúng tôi thì sẽ hiểu."

Ân Dao sửng sốt một chút, bất giác nhớ tới Tiêu Việt.

Lăng Phàm không nói thêm gì nữa, chỉ xin nhờ cô chuyển lời cho Hoàng Uyển Thịnh, nếu có thể, hãy nghe điện thoại của anh ta.

Ân Dao đồng ý.

Chuyện này không mấy quan trọng đối với Ân Dao, nhưng cũng lưu lại một gợn sóng nhỏ, khiến cô suy nghĩ đến tình cảnh của nam diễn viên. Cô nghĩ, phải chăng Tiêu Việt cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức khó giải quyết? Và phải chăng áp lực của anh cũng rất lớn? Chỉ cần tưởng tưởng một người như vậy cũng có lúc gặp phải rắc rối, Ân Dao cảm thấy có chút khó chịu.

Ân Dao đi Bangkok hai tuần liền, những ngày này tập trung làm việc nên cô không có thời gian chú ý thông tin mạng trong nước. Chỉ là thỉnh thoảng nhàn rỗi, như thường lệ dùng tài khoản cá nhân xem Weibo Tiêu Việt. Cô phát hiện fan hâm mộ của anh tăng rất nhiều, phần bình luận cũng sôi nổi hơn lúc trước. Đọc comment mới biết được thì ra bộ phim vừa phát sóng của anh có tiếng tăm rất tốt, dù anh chỉ là nam 3 nhưng rất nổi bật, bởi vậy thu hút khá nhiều sự chú ý. Tùy ý tìm kiếm tên Tiêu Việt, thấy có vài blogger phim truyền hình khen ngợi anh, còn có video fan hâm mộ của anh cắt ghép. Những video đó rất thú vị. Có một hôm bởi vì vấn đề thời tiết, không có cách nào chụp ngoại cảnh. Ân Dao thừa dịp rảnh rỗi nằm vùi trong khách sạn xem đến trưa, chẳng buồn làm chuyện gì nữa.

Đến khi về nước đã là trung tuần tháng mười hai, Bắc Kinh lại có tuyết rơi.

Ân Dao rảnh một ngày tới tham gia tiệc sinh nhật của Tạ Vân Châu do Cận Thiệu tổ chức, địa điểm là ở tầng hai quán bar của hắn. Không biết Cận Thiệu dùng chiêu gì mà đêm đó Tạ Vân Châu tới thật.

Những người có mặt đều là bạn bè chơi chung từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Lương Tân Nam. Đầu óc Cận Thiệu cũng coi như minh mẫn, hắn không mời Lương Tân Nam, cho nên bầu không khí cũng không tệ lắm. Mọi người đều uống rượu. Trước mặt Tạ Vân Châu nên Ân Dao có chút kiêng dè, chỉ uống một ly cocktail nhỏ xíu.

Mấy gã đàn ông tán gẫu vu vơ, Ân Dao chen miệng không lọt. Lúc nhỏ cũng vậy, chỉ có cô và Bạch Nghênh Nghênh là con gái. Từ bé, cô và Bạch Nghênh Nghênh đã không hợp, về sau chẳng chơi chung nữa. Bởi vậy thường là một đám con trai chơi cùng một đứa con gái. Bọn họ chê cô phá đám, không dễ chơi, nên chỉ có Lương Tân Nam thích ở cạnh cô.

Ân Dao ngồi một mình trên sofa, giữa tiếng ồn ào của bọn đàn ông cô nhắn tin cho Tiêu Việt: Hôm nay tuyết lại rơi.

Đính kèm một tấm ảnh tuyết rơi mà cô chụp vào buổi sáng lúc ra đường

Anh trả lời: Có lạnh không? Mặc bao nhiêu áo?

Chưa được mấy giây, lại có tin nhắn gửi đến: Muốn gọi điện thoại không?

Ân Dao chậm rãi gõ chữ, định nói với anh bên này rất ồn, chợt nghe thấy chỗ gần cửa sổ có hai người trò chuyện. Nghe không rõ lắm, chỉ lọt vào tai cô được một câu.

"Lương Tân Nam có thể phải ly hôn..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện