Edit: Ry
Mèo đen biến mất, ở chỗ nó đứng xuất hiện một chàng trai tay chân mảnh mai, thân hình cân đối.
Tuổi cậu dao động giữa thiếu niên và thanh niên, cậu có một cặp mắt màu hổ phách hết sức xinh đẹp, khác với màu mắt khi ở dạng mèo.
Mái tóc xoăn tự nhiên, mũi cao thẳng, nước da trắng nõn, trông như một cậu sinh viên năm nhất ngoan hiền.
Màn ảnh trước mặt phản chiếu hình dạng của cậu, Nhan Ký Vân giơ tay vuốt mái tóc xoăn tự nhiên của mình, rất kinh ngạc.
Mặt cậu không thay đổi gì so với trước kia, ngay cả nốt ruồi nhỏ bên má phải cũng y nguyên, không có gì khác biệt với dáng vẻ gốc của cậu.
Nếu không phải trên góc phải vẫn còn hiện đồng hồ đếm ngược thời gian của thẻ hóa người, cậu còn nghĩ là mình chưa từng biến hình.
Thẻ hóa người có chức năng tự phối đồ, cậu đang mặc một chiếc quần cộc kèm áo sơ mi hoa phù hợp với quang cảnh bãi biển, thậm chí trên tay còn có thêm một cái mũ rơm.
Nhan Ký Vân thán phục, cậu biến trở lại thành người rồi!
Nhan Ký Vân cảm thán sức mạnh và sự khủng bố của trò chơi “Vận Mệnh” này, thử cử động tay chân.
Một năm qua đều dùng tứ chi đi đường, hi vọng cậu vẫn chưa quên tư thế đi bằng hai chân.
Nhan Ký Vân hít một hơi thật sâu, thử nhấc chân phải đi một vòng, sau đó mới bước tới cánh cửa màu đỏ, tiến vào khu trò chơi.
Vừa bước ra khỏi cửa, khu nghỉ ngơi tạm thời của phó bản lập tức biến mất sau lưng cậu.
Năm phút không đủ để tìm hiểu người chơi khác hay thông tin về trò chơi này, nhưng cậu có thể dùng dạng người đi dạo một vòng!
Khu trung tâm hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng, vừa phóng tầm mắt ra xa đã thấy một đống người, ầm ĩ như chợ bán thức ăn.
Cậu vừa bước ra đã nhận được không ít ánh mắt dò xét của người chung quanh.
“Ồ, lại có người mới ra khỏi phó bản tân thủ.”
“Phó bản tân thủ vừa kết thúc hình như là ‘Tan học về nhà’ phiên bản khó, vừa rồi có gần mười người đi từ chỗ đó ra, tên này cũng vậy à?”
“Chịu, tôi nhớ có mấy người bên Thánh Long vừa từ đó ra, tìm họ hỏi thăm xem.”
“Hỏi rồi, bọn họ nói cậu trai này không có trong phó bản, họ chưa từng gặp.”
“Vậy mời cậu ta vào công hội không? Bề ngoài trông cũng được phết, tóc xoăn, tôi thấy lúc livestream sẽ có nhiều fan.”
“Mời đi!”
Tuy Nhan Ký Vân biến về dạng người, nhưng thính giác và khứu giác của cậu vẫn duy trì tiêu chuẩn của một con mèo, thấy một đám người xa lạ tới gần mình, cậu không được tự nhiên cho lắm.
Một cô gái xinh đẹp đưa cho cậu một tấm thẻ nhỏ được in màu sặc sỡ.
“Anh đẹp trai, chúng tôi là công hội Sớm Chiều, có hứng thú tìm hiểu một chút không?”
Tiếp đó là một thanh niên nhỏ gầy nhét cho cậu tấm thẻ, trên đó in chữ thủy mặc.
“Gia nhập công hội Gió Lốc của chúng tôi tốt hơn đấy.
Công hội của chúng tôi có đủ nhân tài đưa cậu trải nghiệm sự phấn khích của phó bản, sẽ giúp cậu vượt ải kiếm điểm tích lũy.
Phó bản suy luận, đấu trí, đóng vai, không có cái nào chúng tôi không làm được.
Chúng tôi sẽ còn căn cứ trên số liệu của cậu để chọn cho cậu phó bản phù hợp nhất, người mới sẽ có chuyên gia đặc biệt đi theo đồng hành, còn có rất nhiều đồng đội cùng tham gia vượt ải.
Gia nhập chúng tôi thì không phải lo gì hết, có muốn cân nhắc một chút không?
“Chọn công hội May Mắn Dư Thừa đi! Công hội của bọn tôi…”
“Gia nhập bọn tôi đi, gia nhập bên này có…”
Nhan Ký Vân vội vàng lùi lại mấy bước, lâu quá rồi không nói chuyện khiến cậu sắp quên mất giọng của mình.
Nhan Ký Vân hắng giọng: “Cảm ơn mọi người, nhưng tạm thời tôi chưa có ý định gia nhập công hội, muốn quan sát thêm một thời gian nữa.”
Cậu nhấn nhả từng chữ rõ ràng, giọng nói có vài phần trong veo, cuốn hút, dịu dàng, rất dễ nghe.
Mặc dù cậu đã bày tỏ quan điểm, tay vẫn nhận được không ít danh thiếp.
Thẻ hóa người của cậu chỉ có 5 phút, không thể lãng phí ở đây, vả lại cậu cũng không muốn trở lại làm mèo trước mặt tất cả mọi người, bại lộ bản thể của mình.
Rời khỏi biển người, Nhan Ký Vân mới nhìn thấy trung tâm đích thực của khu trò chơi.
Chỗ cậu đang đứng là lối ra phó bản tân thủ, chỉ chiếm một phần nhỏ của khu vực trung tâm.
Đi về phía trước thêm một chút là quảng trường thương mại, người đến người đi, hóa ra có nhiều người chơi như vậy, khắp nơi đều là người.
Nơi này tự hình thành một thế giới, không khác mấy thành phố trong cuộc sống hiện thực, khác biệt duy nhất là tiền lưu thông ở thế giới hiện thực là nhân dân tệ, nơi này lại sử dụng điểm tích lũy kiếm từ phó bản.
Nhan Ký Vân vừa đi vừa nghe được nội dung trò chuyện của không ít người.
Đột nhiên cậu phát hiện có rất nhiều người chơi đang đi về một hướng, thời gian hóa người của cậu có hạn, không dám đi theo, sợ biến thành mèo giữa đám đông.
Thính giác của Nhan Ký Vân rất tốt, không cần tới gần cũng có thể nghe được tin tức gây chú ý hiện giờ.
“Có người tìm ra được kết cục mới của phó bản tân thủ!”
“Bảng xếp hạng điểm thiện cảm vẫn luôn tích bụi đổi chủ rồi, có người đã kiếm được 100 điểm thiện cảm của NPC.”
“Đỉnh thế, hình như vẫn là người chơi mới đúng không, đi, đi xem là phó bản nào!”
“Người như thế nên mời vào công hội bọn mình, người chơi biết kiếm thiện cảm của NPC là hạt giống tốt.”
“Có phải là trùng hợp không? Gần như tất cả NPC đều có ác ý với người chơi, không bao giờ quan tâm chúng ta là ai, đâu dễ kiếm thiện cảm như vậy, vả lại cái điểm đó có tác dụng thật à? Tôi nhớ là hồi trước có đại thần ở công hội lớn từng thử, đúng là kiếm được khá nhiều, nhưng hình như không được tích sự gì trong việc vượt phó bản hết.”
“Trước hết đi xem thử đi.”
Nhan Ký Vân nhìn thẻ hóa hình của mình còn lại ba phút.
Cậu muốn thuận theo dòng người đi về phía trước, nhưng phía trước là quảng trường, rất trống trải.
Tuy quảng trường có sức chứa lớn, còn có không ít màn hình lớn nhấp nhô, Nhan Ký Vân rất muốn đi sang xem thử, nhưng bên đó không có chỗ nào để ẩn nấp.
Cậu đành đứng lại trước một tiệm sườn chiên gần mình nhất, bởi vì mùi sườn thơm muốn chảy nước miếng.
Nhan Ký Vân không nhịn được: “Ông chủ, cho tôi một đĩa sườn, làm ơn nhanh một chút.”
Chủ tiệm mập mạp chỉ biển hiệu bên cạnh: “10 điểm tích lũy một phần.”
Nhan Ký Vân làm theo hướng dẫn ghi trên đó nhanh chóng thanh toán, rất thuận tiện, không cần thêm bạn, chỉ cần chuyển khoản cho số ID đối phương cung cấp là được.
Cuối cùng, sau một năm, cậu cũng được ăn sườn chiên thơm ngọt đậm đà!
Đương lúc Nhan Ký Vân gặm sườn sắp gặm luôn cả xương, nhóm Dương Tuyết cùng vào phó bản đi ngang qua trước mặt cậu.
Áo hoodie nói: “Bọn mình ngồi canh ở cửa phó bản lâu như vậy cũng không thấy tên Nhan Ký Vân đó, hắn có ẩn thân chi thuật à?”.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Dương Tuyết nghi hoặc: “Hai người không thấy lạ à? Từ đầu tới cuối Nhan Ký Vân cũng không lộ mặt.”
Vương Miên: “Có lẽ tên đó có rất nhiều đạo cụ che giấu tung tích?”
Áo hoodie: “Ông bị ngu đấy à? Chúng ta chỉ được mang ba đạo cụ, đương nhiên tên đó cũng thế.
Mà hắn luôn nhận được điểm thiện cảm của Lý Mục Dương, chứng tỏ vẫn luôn làm nhiệm vụ, chắc chắn sẽ dùng nhiều đạo cụ hơn bọn mình rồi.”
Trong đầu Dương Tuyết hiện lên một con mèo đen: “Chưa chắc, có lẽ là hắn có bản lĩnh đặc biệt.”
Vương Miên lắc đầu: “Phó bản lần này lỗ chết đi được, điểm tích lũy gần như bị tên đó cuỗm hết rồi.”
Dương Tuyết im lặng một hồi mới nói: “Hai người có thấy con mèo đen đó rất khả nghi không?”
Áo hoodie: “Con mèo đen đó không phải là thú cưng của Lý Mục Dương à?”
Dương Tuyết suy nghĩ vài giây: “Ừ, chắc tôi nghĩ nhiều rồi.”
Nhan Ký Vân lặng lẽ nhích vào miệng hẻm, cô nàng Dương Tuyết này thật nhạy bén, suýt nữa đoán được thân phận của cậu rồi.
Thẻ hóa người chỉ còn không tới 30 giây, Nhan Ký Vân nhanh chóng tiến vào ngõ nhỏ không người bên cạnh.
[Hệ thống: Thẻ hóa người hết hiệu lực.]
Nhan Ký Vân biến trở lại thành mèo núp đằng sau thùng rác, nghe tiếng bước chân của ba người kia dần đi xa mới thở phào một hơi.
Chỉ hóa người được 5 phút quá ngắn, nhưng tạm thời không cần phải tiêu điểm tích lũy mua thẻ.
Trong con hẻm, Nhan Ký Vân phát hiện gần thùng rác có một góc đầy đồng nát, bên trên chất mấy tấm ván gỗ, bên cạnh còn có một cái thùng gỗ bị thủng, cậu bèn chui vào đó rồi vào không gian cá nhân.
Bây giờ mà đi dạo trong này khéo lại gặp được người chơi ban nãy vượt phó bản với mình, cậu không muốn mạo hiểm như vậy.
Dùng thân phận mèo tiến vào trò chơi chỉ là tình cờ, nếu như bị người khác phát hiện thì có khi còn đem lại phiền phức cho bản thân.
Không gian cá nhân rất nhỏ, còn không rộng bằng 1/10 khu nghỉ ngơi tạm thời của phó bản, nhưng quá đủ cho một con mèo dùng làm chỗ nghỉ.
Giọng thanh niên hệ thống lại vang lên: “Xin hỏi ngài có muốn đặt mua nội thất cho không gian cá nhân của mình không?”
Nhan Ký Vân thoải mái đặt mua cho bản thân một cái giường lớn hai mét.
Mặc dù là mèo, nhưng cậu không ngủ ổ mèo, nhất định phải ngủ giường.
Vừa lấp bụng, thả lỏng cái là cả người lập tức mệt rã rời.
Khu trung ương hiện đang là ban ngày, bộ lông đen của cậu rất dễ khiến người chơi khác nhớ thương, Nhan Ký Vân không dám chắc người chơi điên cuồng ở cái game này đều là người lương thiện, chẳng thà về nhà ngủ một giấc.
Đã 24 giờ không được ngủ tử tế, chính cậu cũng không chịu nổi, đợi khu trung ương biến thành đêm cậu lại lén chạm thẻ bài của quan hốt phân để vào vậy.
Nhan Ký Vân hỏi: Thoát trò chơi như thế nào?
Thanh niên nói cho cậu biết: “Ngài chỉ cần gửi tín hiệu muốn trở về hiện thực cho tôi là được.”
Nhan Ký Vân nghĩ trong đầu: Trở về hiện thực.
Một giây sau, cơ thể cậu lại mất trọng lượng, ý thức biến mất, đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trên ghế sô pha trước khi tiến vào trò chơi.
Nhan Ký Vân nằm trên ghế sô pha mềm mại, cả người thả lỏng.
Ở trong phó bản luôn phải giữ cảnh giác cao độ, một giây cũng không thể lơ là, giờ trở lại nhà, đầu óc được thư giãn, mí mắt lập tức sụp xuống, một cái móng vuốt cũng không muốn giơ lên.
Mấy giây sau, mèo đen nặng nề thiếp đi.
Kỳ Phong gần như là về nhà ngay sau khi Nhan Ký Vân trở lại.
Hôm qua anh trở về, nhóc con kia không biết chạy đi đâu, cả ngày không thấy bóng dáng.
Anh đoán là lần này mình vào phó bản quá lâu, nó ăn hết đồ cho mèo mà mình vẫn chưa trở lại nên dỗi rồi.
Caramel nhà anh hay dỗi nhưng hết dỗi cũng nhanh.
Chỉ là, thật lạ, trước kia Caramel không trốn lâu như vậy.
Lần này Kỳ Phong tìm cả ngày cũng không tìm được nó, hôm nay anh ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy, còn