Sau khi nghe Đường Hi Thành nói bến cảng của Đường gia bị hạn chế hoạt động, hắn không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến người khác, cho nên tự hắn đã có một nước đi nguy hiểm.
Hắn dùng bến cảng lớn để nhập hàng về, mà bến cảng này là do người Tây quản lý.
Trước khi nhập hàng phải đến chỗ Chủ tịch người Tây xin giấy thông hành, đăng ký rõ hàng hoá nhập về.
Nhưng vũ khí và thuốc men là hai thứ hàng xếp vào lệnh cấm.
Muốn nhập hai thứ này về, bắt buộc phải có sự cho phép của bọn họ, thủ tục rườm rà, thời gian cũng lâu.
Nhưng nếu tiếp tục đợi, quân lính sẽ không chịu được nữa.
Lần đầu tiên trong đời Trương Tư Nguyên mới thấy rõ, làm tư lệnh cũng chẳng có ích gì.
Mọi quyền hành đều nằm trong tay người Tây.
Một ngày bọn họ còn ở đây, thì quyền quyết định của Thượng Hải vẫn nằm trong tay họ.
Trương Tư Nguyên cùng Đàm Uy ra bến cảng.
Thuyền của bọn họ đã cập bến, Đàm Uy trước đó đã cho người đến khiêng hàng xuống.
Hàng đã được đưa vào kho, hiện tại chỉ chờ người lái xe đến để vận chuyển hàng về là được.
Xe đã đến, Đàm Uy huy động mọi người nhanh chóng chuyển hàng lên xe.
Trương Tư Nguyên đứng ở một bên quan sát, tuyệt đối không để bất cứ sai sót nào xảy ra.
Trong lúc đang chuyển hàng, lại có một nhóm người mặc quân phục đi đến trước mặt hắn làm động tác chào, sau đó nói:
"Trương tư lệnh, chúng tôi vừa nhận được tin tố cáo, lô hàng này của ngài, là hàng cấm."
Nhóm người này là đoàn dân quân chuyên bảo vệ cho đám người Tây kia.
Nói trắng ra, thì chính là tay sai chuyên làm việc vặt.
Trương Tư Nguyên vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nở một nụ cười với nhóm người kia:
"Sao có thể chứ.
Anh cũng biết, Trương gia quân chúng tôi chiến đấu nhiều năm, trang phục cũng cũ hết rồi.
Tôi nhập trang phục mới về cho họ, sẵn tiện nhập về ít đồ gia dụng để kiếm thêm ít thu nhập mà.
Không phải tôi đã đến tìm Chủ tịch nói rõ rồi sao."
"Chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh, mong Trương tư lệnh hợp tác để chúng tôi kiểm tra."
Nghe khẩu khí của bọn họ, chính là muốn hôm nay phải kiểm tra cho bằng được, nếu không thì sẽ không chịu rời đi.
Trương Tư Nguyên thu lại nụ cười, mắt đối mắt với bọn họ.
Đàm Uy đứng ở bên cạnh ánh mắt kiên định, thực chất trong lòng đã có chút lung lay.
Cậu không biết hắn sẽ giải quyết thế nào, nếu thật sự điều tra ra được, không chỉ mất đi chức tư lệnh, mà ngay cả hắn cũng khó đảm bảo được an toàn cho bản thân.
Trương Tư Nguyên nhếch miệng cười, thản nhiên phun ra một chữ:
"Tra."
Đàm Uy nghe xong giật nảy mình, nhướng mày nhìn hắn.
Có phải tư lệnh của bọn họ bị điên rồi không? Nếu như thật sự tra ra được là vũ khí và thuốc, thù sẽ rắc rối to đấy.
Nhưng trái với sự lo lắng của cậu, hắn vẫn rất điềm tĩnh nhìn mấy người kia.
Hàng được đưa đến trước mặt, toàn bộ đều được mở nắp ra.
Đám người kia tiến lên kiểm tra từng thùng một.
Đàm Uy nhắm mắt cầu nguyện cho hắn.
Kiểm tra xong, tên đứng đầu đi đến trước mặt hắn cười nói:
"Trương tư lệnh đúng là lo cho mọi người như anh em trong nhà, mua nhiều đồ như vậy."
"Đều là anh em đồng sinh cộng tử, sao có thể bỏ mặc được chứ."
"Kiểm tra xong rồi, chúng tôi phải về báo cáo đây."
"Được, không tiễn."
Đàm Uy nhìn một màn diễn ra trước mắt, vẫn chưa hiểu là chuyện gì.
Cậu hỏi hắn, lại nhận được câu trả lời là hắn không biết.
Mấy thùng hàng vũ khí kia không cánh mà bay đi đâu mất rồi?
Trương Tư Nguyên trở về nhà, vẫn còn đang đắn đo suy nghĩ về việc mấy thùng hàng.
Hắn